Nếu bảo em chồng ở sát vách thì còn tin, chứ Lục Thảo thì thôi, chuyện bỏ là .
…
Con cá to tầm hai, hai cân rưỡi, cho nồi gang hầm hơn một tiếng, nước canh chuyển sang màu trắng ngà, mùi thơm lan khắp cả gian nhà. dù thơm đến mấy, chỉ cần Lục mở miệng thì chẳng ai dám động đũa. Quy củ là như thế.
Những năm bảy mươi, thóc gạo quý như vàng, khẩu phần cơm của mỗi đều hạn, chỉ cần ăn cho đói lả là lắm . Nếu bữa ăn chừng mực, ruộng còn sức, đến lúc cơm càng chẳng đủ mà ăn.
Theo lời Lục, dành dụm cho con cái, chứ để chúng đói thì lấy sức mà , cả nhà cũng trụ nổi. Đặc biệt đàn ông trong nhà lao động chính thì càng thể thiếu cơm.
Mẹ Lục chia nửa con cá để dành cho bữa tối, múc riêng một bát đầy cho Lục Giai Giai, bốn cha con nhà họ Lục cũng phần chia từng bát. Mẹ Lục xưa nay từng thiên vị, thường ăn y như con trai và con dâu, còn bọn nhỏ thì mỗi đứa chỉ một miếng cá nhỏ cùng nửa bát canh.
Trong nhà, đứa nhỏ nhất là Chuyên Đầu, ba tuổi, con chị cả; còn Lục Dạ mới hơn một tuổi, con chị hai. Lục Dạ còn quá bé nên ăn cá, Lục chỉ múc thêm bát canh cho cô bé nếm chút vị.
Lục Giai Giai ngay ngắn, chờ chia phần, nhíu mày gắp miếng cá to bỏ sang bát của :
"Mẹ ăn thêm . Con ăn ít là , lát nữa còn để bụng ăn canh gà nữa."
Mẹ Lục miếng cá trong bát mà nước mắt lưng tròng, giở điệp khúc quen thuộc:
"Con gái hiếu thảo quá chừng, chỉ bắt cá mà còn nhường cá cho . Mẹ tu phúc phần gì mà sinh đứa con gái ngoan như con."
Mọi đều gật gù đồng tình. Lục Viên húp một hớp canh, giọng trẻ con vang lên:
"Cô út nhất, bắt cá cho Tiểu Viên ăn."
"Cháu cũng thích cô út, thích nhất luôn." Trong mắt Đại Sơn ánh lên sự ngưỡng mộ.
Cậu bé nghĩ bụng, cô út thật giỏi, bắt cả gà lẫn cá, cũng học theo.
Thạch Đầu chịu kém, liền gân cổ :
"Từ nhỏ cháu thích cô út nhất ."
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-55.html.]
Chuyên Đầu mới ba tuổi, cũng bập bẹ theo:
"Thích… cô út…"
Bọn trẻ tranh khen cô út, ngay cả Trương Thục Vân cũng khẽ gật đầu. Hôm nay Lục Giai Giai mang về một con gà rừng cùng bốn con cá to, ngay cả dịp Tết cũng hiếm khi bữa ngon thế .
Trong bụng Trương Thục Vân cũng hiểu rõ, hưởng lợi nhiều nhất chính là nhà chị cả và chị hai. Con đông thì ăn cũng nhiều, thế nên ánh sáng rọi bọn họ là cái chắc.
Mẹ Lục vươn cổ dặn dò:
"Biết cô các cháu là . Sau lớn lên hiếu thảo với cô, gì ngon nhớ phần cô , ai dám bắt nạt cô thì các cháu đầu tiên, rõ ?"
"Chúng cháu ạ!" bọn nhỏ đồng thanh.
Lục Giai Giai: "…"
Trong bụng cô thầm nhủ, đây chẳng tiêu chuẩn lời thoại của bà cực phẩm phản diện là gì nữa.
Cả nhà họ Lục hôm nay ăn uống vui vẻ, chỉ Điền Kim Hoa là mặt mũi nặng trĩu.
"Mẹ, con cá?" Điền Kim Hoa lục bới bát mãi vẫn chẳng thấy miếng nào.
"Cho cô bát canh cá còn thấy tiếc đấy." Mẹ Lục trợn mắt: "Chẳng chính cô bảo ăn đồ con gái mang về ?"
Điền Kim Hoa sững , sang hai đứa con gái. Lục Hảo trong bát hai miếng cá, Lục Viên cũng hai miếng nhưng nhỏ hơn.
Lục Hảo thấy ánh mắt qua thì run lẩy bẩy, nghĩ ngợi gắp một miếng cá trong bát, định bỏ sang bát của cô .
Lục Giai Giai trừng mắt, giọng sắc lẻm:
"Chị hai, chị cũng nỡ giành ăn với con gái ?"
"Không… , chị nào dám ăn đồ trong bát con …" Điền Kim Hoa cố nặn nụ , đầu lườm Lục Hảo một cái.