Mẹ Lục từ nhỏ thương con gái đến mức coi như bảo bối, thấy con bé chịu chút ấm ức là lòng bà quặn thắt, huống chi lúc nó nũng thì bà càng chẳng thể từ chối. Thế là bà dứt khoát :
“Ăn!”
Nói sợ đổi ý, bà liền vươn tay bắt ngay con cá lên. Con cá cũng chẳng hiền lành gì, đuôi nó quẫy loạn xạ, quất thẳng một cái lên mặt Lục. Nước b.ắ.n tung tóe, vẩy cá văng đầy , Lục Giai Giai cũng dính ướt nhẹp, bàn tay đưa lên ngửi mùi tanh tưởi.
Mẹ Lục thấy con gái hất nước dơ thì lập tức nổi giận, đầu vớ ngay con d.a.o bàn, “bốp” một nhát đập c.h.ế.t cá.
“Cạo vảy .” Bà lệnh cho Điền Kim Hoa.
Điền Kim Hoa vui vẻ đáp: “Vâng ạ!”
Lần cá ăn , nhất định ăn nhiều bù mấy hôm đói khổ.
Lục Giai Giai thì chịu nổi cái mùi tanh , vội trở về phòng tắm rửa bằng xà phòng. Trong phòng cô cái tủ , bên trong là ít quần áo mua từ . Dù nguyên chủ mắt gì, nhưng mắt chọn quần áo tệ. Cô cái quần âu lam nhạt, mặc một chiếc váy liền trắng muốt .
Sau đó cô đổ chậu nước tanh , nước mới để gội đầu. Thân là bắt cá, Trương Thục Vân còn đặc biệt ân cần bên cạnh thêm nước cho cô.
Gội đầu xong, Lục Giai Giai hong tóc nắng. Trương Thục Vân kìm ánh mắt, cứ mãi đôi chân thẳng tắp, trắng nõn . Em chồng tính tình tuy chút kiêu căng, nhưng cái dáng vẻ bên ngoài đúng là thể chê , còn phúc lớn.
…
Ở nông thôn, cơm trưa thường cầm bát tụ gốc cây to ăn trò chuyện. Chính là lúc tin tức truyền nhanh nhất.
Chuyện Lục Thảo là “bé Phúc” nhanh lan khắp thôn.
Bác gái cả Lục khen ngợi mà trong lòng lâng lâng, liền mang cá món ăn. Hai cô con dâu thì khó tin. Em chồng của họ tính tình cao ngạo, coi trời bằng vung thì đúng, chứ là phúc tinh… thật chẳng lọt tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-54.html.]
Lục Thảo thì còn dáng vẻ u sầu ban nãy nữa, rửa mặt xong còn ngay cái quần đỏ thích nhất.
Vân Vũ
“Mẹ, bây giờ trong thôn gì ?” Cô gắp một miếng cá to hỏi.
Nếu là đây, bác gái cả thấy con bé gắp miếng to thế mắng cho một trận. hôm nay bà hiền hòa khác thường:
“Còn gì nữa? Con cảnh tượng khi đó thế nào , đàn cá vây quanh cái áo của con, như trong mơ. Đều tại mấy bà già miệng ác, bằng thì chẳng còn bắt bao nhiêu cá nữa!”
“Con cái áo vớt lên mà?” Con dâu cả chen .
Bác gái cả thở dài: “ là vớt, nhưng vô dụng . Chắc ngâm nước lâu quá nên khí tức của Tiểu Thảo để cũng tan hết.”
Con dâu hai nghi hoặc: “Hay là lấy áo khác của cô út đem thử xem?”
“Chuyện e rằng .” Bác gái cả hạ giọng đầy thần bí: “Trong thôn đều bảo vì lỡ đá áo của Lục Thảo xuống nước nên mới gặp báo ứng. Phải chờ qua một thời gian nữa, may mới hiệu nghiệm.”
“…” Hai nàng dâu xong chỉ thấy kỳ quặc.
“Chị cả chị hai, hai chị đừng nghi ngờ nữa. Người đều gọi em là bé Phúc, em mang may mắn về cho nhà . Các chị còn thắc mắc gì?” Đôi mắt Lục Thảo sưng húp vẫn giấu nổi vẻ tự đắc. Cô vuốt b.í.m tóc, hừ một tiếng: “Em vốn khác . Như heo rừng chạy xuống núi, ban đầu hung hăng lắm, mà tới mặt em im, nhờ thế Tiết Ngạn mới cơ hội cứu em đó!”
“Thật còn chuyện ?” Bác gái cả càng càng kinh ngạc.
Lục Thảo ngẩng đầu: “Nhiều thấy cả, tin cứ hỏi. Động vật trong núi đều dám hại em .”
Bác gái cả bỗng đập đùi cái đét: “Ôi trời đất ơi, chẳng lẽ con gái thật sự là tiên nữ hạ phàm?”
Hai nàng dâu liếc Lục Thảo, mặt tròn, mắt ti hí, mũi tẹt, môi dày.
Tiên nữ… như ?