Trong thôn, tranh cá, tay trắng. Theo lẽ thường, bắt mấy con cá thì giao lên mới chia . cá ít quá, chia xong mỗi nhà cũng chẳng đủ một miếng, nên thường ngầm mặc định ai vớt thì mang về nhà luôn.
Chỉ là, nhà Lục Giai Giai hôm nay vác hẳn năm con cá to về, khiến khác khó tránh ghen ghét, huống hồ nhà họ còn là gia đình lãnh đạo.
Lục Giai Giai để thiên hạ bàn tán , cũng chẳng nỡ đem cá biếu hết. Nghĩ một hồi, cô mới bảo bác gái cả Lục lấy một con cá trong gùi.
Lần , cá cô mang về bằng với của bé Phúc, chắc cũng chẳng ai buồn lời gì.
"Thế thì ngại quá." Bác gái cả Lục xoa tay, ngờ đứa cháu gái lớn giờ cũng lấy lòng bà.
"Bác cả, bác mau cầm , vặn về nhà nấu cơm trưa."
"Vậy thì ." Ngoài mặt bác gái cả khách khí, nhưng tay nhanh nhẹn vớt ngay một con cá chừng hai, ba cân trong gùi Giai Giai.
Lục Giai Giai cùng hai đứa cháu gái xách cá về nhà. Mùi tanh từ gùi cá bốc lên khiến bộ đồ giặt của cô cũng vương mùi. May mà lúc vớt cá, cô xắn quần, cá vớt lên cũng giãy mạnh, nên quần áo ám mùi nhiều.
Trong gùi cá thỉnh thoảng còn quẫy đuôi, nước chảy tong tong. Không đeo lên vai , Giai Giai đành xách tay. Hai đứa cháu gái mỗi đứa mang một con, bản cô cầm hai con to chừng năm cân, một đoạn thấy mỏi tay.
Người trong thôn bắt cá, thấy nhà cô lủi thủi mang bốn con cá to , ai nấy đều đỏ mắt.
Bà Tiền hận đến nghiến răng, sang với bác gái cả Lục:
"Nhà họ Lục , bốn con cá đó bà cũng để cho cô xách ? Chẳng nhờ con gái bà giúp thì em út nhà họ Lục mới bắt nhiều thế ?"
"Cái … ai bắt thì là của thôi chứ?" Bác gái cả Lục chẳng dại gì mắc bẫy, tất nhiên bênh cháu gái .
Bà Tiền thấy lung lay , đôi mắt ti hí đảo một vòng châm chọc:
"Con bé út nhà bà đúng là hưởng. mà cái mặt chẳng để gì cả. Bà xem, theo đuổi Châu trí thức bao lâu mà thèm ngó tới . Cả nhà thương nó như vàng như ngọc, cũng chẳng hiểu để gì?"
Bác gái cả Lục chỉ :
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-52.html.]
"Con gái nhà cũng ngốc, gả là mừng ."
Vừa nhắc đến chuyện gả chồng, mấy gia đình liền rục rịch tính toán.
Trước , Lục Thảo chỉ là một cô gái bình thường, tướng mạo cũng chẳng nổi bật. giờ bảo cô là bé Phúc. Nếu cưới cô về chẳng rước luôn một phúc tinh, giàu sang sung túc, cơm no áo ấm, ngày nào cũng cá ăn ?
Trong đám đông lập tức bà cụ đánh tiếng, mai mối cho con trai .
Trong khi đó, Lục Giai Giai nửa đường dừng nghỉ, bao lâu thì gặp Lục đang hớt hải tìm con.
Mẹ Lục thấy gùi cá liền ngây . Đi giặt quần áo mà còn tha về tận bốn con cá?
"Cá ở mà nhiều thế con?" Bà chằm chằm rời mắt.
Lục Hoa toe toét:
"Đây là cá cô út dẫn tụi cháu bắt đấy ạ. Lúc đó cá nổi nhiều lắm, tụi cháu tay nhanh nhất."
"Bắt ở ?"
"Ngay bên hồ ạ, khi cá nhiều lắm." Lục Hảo còn khoa tay múa chân: "Rất nhiều, nhiều."
Mẹ Lục mà choáng váng. Bà giặt giũ bên hồ mấy chục năm nay, từng thấy cảnh cá nổi dày như thế.
Lục Giai Giai thêm:
"Là cái áo của Lục Thảo rơi xuống dụ cá, ai cũng thấy cả. Bây giờ đều đồn Lục Thảo là bé Phúc hạ phàm."
"Phúc tinh cái gì mà phúc tinh, bao nhiêu năm nay cô là phúc tinh?" Mẹ Lục bĩu môi, trong lòng chỉ nghĩ con gái mới thật sự là phúc tinh.
Bà vội gom cá một gùi, hối thúc:
"Đi, theo bà nội hồ, tranh thủ vớt thêm kẻo hớt mất."