Xử lý xong chuyện của Đại Sơn, Lục lập tức sang Lục Hảo, giọng nghiêm :
"Còn cháu nữa! Cháu thật thà ít , bắt nạt thì cũng thưa với cha cháu một tiếng ? Sao chuyện gì cũng răm rắp, chia nhà thì mặc kệ, ai ăn h.i.ế.p cháu thì cứ thẳng tay mà đáp !"
là hết đứa đến đứa nhọc lòng, trẻ con đang yên đang lành dạy hư .
Lục Thảo vội vàng xoa dịu:
"Thím, thím đừng giận, chị họ cũng chỉ thương em gái thôi mà. Dù chị họ cũng nghiệp cấp ba, chữ nghĩa, đều lấy lý mà khuyên ."
Lục Giai Giai xong, khóe miệng giật giật: lời thì dễ , nhưng kỹ chẳng khác nào đ.â.m chọt.
Mẹ Lục thì chẳng theo bài bản thông thường, ngẩng đầu, giọng đầy tự hào:
"Cấp ba mà nghiệp , cháu thành tích Giai Giai nhà thím hàng nào ? Trong thôn Tây Thủy mấy ai học tới đó, ngay cả đám thanh niên trí thức cũng chắc đứa nào hơn nó!"
Bà còn dừng, hăng hái khoe tiếp:
"Cháu chị họ cháu mà xem, lớn lên dường nào. Để thím cho , từ hồi còn trong bụng nó ngoan , nghén nôn lấy một . Lớn lên thì thương , hiếu thuận khỏi bàn."
Lục Thảo gượng gạo:
", chị họ quả thật giỏi giang."
Nói xong chẳng mở miệng thêm nữa.
"Đi theo ." – Mẹ Lục nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái, dắt .
Lục Giai Giai bên cạnh mà bật , nhưng chẳng lâu.
Hôm nay nghỉ việc, lên núi liền gặp nhiều phụ nữ cùng trang lứa với Lục.
"Ơ kìa, bà Lục, hôm nay đưa con gái thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-40.html.]
"Chậc, bà ," – Lục hắng giọng, "con bé hiếu thuận lắm, mai thu hoạch nên cứ khăng khăng đòi lên núi tìm đồ ngon cho ăn. ngăn nổi, thành theo nó lên đây đấy chứ."
Những quen với nhà họ Lục liền đua khen ngợi, nào là con gái hiếu, nào là phúc, chỉ thiếu điều đội Giai Giai lên đầu.
Vân Vũ
Lục Giai Giai chỉ phụ họa, mãi đến nỗi mặt cũng cứng đờ .
Mẹ Lục càng đà, giọng ngân nga như hát:
"Phúc cả đời của đều dồn hết lên con gái. Các bà , nó hiếu thuận hơn cả mấy đứa . Hồng khô cũng chẳng nỡ ăn, để dành cho cha . Canh trứng gà thì bắt buộc chia, uống yên tâm. Ôi, hiếu quá cũng lo, chỉ sợ nó chịu thiệt thôi."
Lục Giai Giai: "…" – Bản cô từng nghĩ đến mức .
Khen nhiều quá, thế nào cũng kẻ chướng mắt. Quả nhiên, bà Tiền lườm một cái, giọng chua ngoa:
"… Vậy bà cũng nên cẩn thận giữ con bé, bà vấp ngã còn nhớ ? Coi chừng chân tay nó đấy!"
Ý rõ rành rành – con gái chiều cỡ nào cũng gả , nuông quá cũng chỉ thiệt.
Lời dứt, bốn phía bỗng im lặng.
Mẹ Lục bật lạnh:
"Bà Tiền, bà thế nghĩa là ? Người ngã một chứ ai ngã mãi một chỗ? mà, nhắc bà một câu thật lòng… con dâu bà sảy thai hai , còn một là con trai ? Cái đó cũng chẳng lạ – hồi trẻ bà cứ khư khư đòi sinh con trai, hại hai đứa con gái c.h.ế.t đói. còn đặc biệt hỏi thăm, bảo chỉ cần đuổi đúng cái đầu sỏ gây họa khỏi nhà họ Tiền, tự nhiên con trai sẽ tới thôi."
"Bà!" – Bà Tiền mặt đỏ gay, tức nổ tung, lời chẳng khác nào bảo nhà họ Tiền tống bà . – "Bà dám bậy!"
"Bà cứ cho là bậy ." – Mẹ Lục xoay , dắt Giai Giai bỏ .
Trong bụng bà lửa vẫn hừng hực: loại đàn bà lòng đen tối, vì con trai mà hại c.h.ế.t chính con gái , mà còn dám đó mát.
Lục Hảo lặng lẽ phía , mắt khẽ tối khi thấy bàn tay Lục nắm c.h.ặ.t t.a.y Giai Giai. Trong ánh mắt thấp thoáng niềm khao khát khó giấu.
Đây là đầu tiên Giai Giai chẳng xách gì nặng, thong thả bước lên núi như .
Con đường quá dốc, nhưng vì chân còn đau, bước chân cô gái vẫn chậm rãi từng chút một.