Ngày nào cũng , xong việc đồng áng, ăn bữa cơm tối là Lục Nghiệp Quốc chỉ lăn ngủ.
"Bốp!"
Mu bàn tay đau rát, còn tưởng là hai ông trêu chọc, liền đầu gắt:
"Anh chết… nó…"
Chưa dứt câu, nhảy dựng lên, lùi cả ba mét.
Mẹ Lục chống nạnh, trợn mắt quát lớn:
"Đồ c.h.ế.t tiệt, lo ăn, còn dám bắt nạt em gái mày! Nếu đang ở ngoài, tao đánh c.h.ế.t mày từ lâu !"
" !" Lục Ái Quốc gật đầu hùa theo, xông tới ôm chặt cổ thằng tư, nghiến răng:
"Ngay cả em gái mà cũng tha, hôm nay cả dạy dỗ mày một trận. Trưa nay mày hốt phân heo cho tao!"
Lục Nghiệp Quốc mặt mày xám ngoét, vội vàng gào lên:
"Không! Em chịu! Anh ghen tị vì em em gái thương thôi chứ gì!"
Vân Vũ
Ai mà chẳng em gái út Lục Giai Giai vốn thích sạch sẽ. Nếu hốt phân heo, cả hôi thối, đảm bảo em gái chẳng thèm ngó tới nữa. Nghĩ đến cảnh , Nghiệp Quốc thấy lòng như tan nát.
Lục Giai Giai hai ông đang ầm ĩ mặt, chỉ đành đưa tay day mi tâm, bất lực chẳng khác gì dỗ hai đứa trẻ con.
Trong thôn, ai chẳng nhà họ Lục cưng chiều con gái. Lâu dần, cả làng quen với cảnh .
với đám thanh niên trí thức mới đưa về thì khác. Năm bảy mươi , tuy ngoài miệng thì "nam nữ bình đẳng", nhưng ở thôn quê, chuyện trọng nam khinh nữ vẫn đầy rẫy. Đa phần nhà nào cũng quý con trai, coi con gái chẳng gì.
Có mấy cô thanh niên trí thức nữ, vốn cũng vì cha giữ con trai mà đưa về quê. Ngày ngày cảnh Lục Giai Giai nâng niu như cành vàng lá ngọc, lòng ngưỡng mộ ghen tị đến chua xót.
Cùng là phận con gái, mà khác biệt quá lớn? Lục Giai Giai ngón tay mảnh dẻ, da dẻ trắng mịn, xinh hơn cả con gái thành phố. Còn họ, mới mấy tháng đồng thôi, bàn tay nổi chai, da trắng thành rám nắng, tóc rối bù chẳng buồn chải chuốt.
Có lẩm bẩm vài câu, nhưng thấy đại đội trưởng chắp tay lưng tới, lập tức im bặt, chẳng dám hé răng thêm.
La Khinh Khinh thấy cha Lục tới gần, liền bước , giọng yếu ớt:
"Đại đội trưởng, hôm nay cháu thấy khỏe, thể cho cháu ghi công điểm một ngày ạ?"
Mấy hôm cày ruộng khiến cô chịu nổi. Không thì công điểm, công điểm thì chẳng cơm ăn. Nghĩ , Khinh Khinh đưa tay vén nhẹ mái tóc, vẻ mặt mệt mỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-34.html.]
"Hôm nay cháu thật sự khó chịu…"
Cha Lục , mặt chẳng đổi sắc, chỉ phẩy tay:
"Không khỏe thì gánh phân heo. Việc cũng nhẹ thôi."
"…"
La Khinh Khinh nghẹn họng. Nghĩ đến cái chuồng heo mùa hè đầy ruồi nhặng, mùi hôi xộc lên khiến cô rùng . Trước đây từng thử một , cả ngày chẳng nuốt nổi hạt cơm.
Nước mắt lập tức rơi xuống, Khinh Khinh thụp xuống nức nở:
"Đại đội trưởng, cháu kính trọng chú nên mới dám , nhưng chú cũng thể thiên vị thế ! Vì việc ghi công điểm chỉ Lục Giai Giai , còn bọn cháu thì ?"
Lời dứt, ít giật , ánh mắt đầy kinh ngạc.
Lục Giai Giai , liền nhướn mày, giọng điệu mềm mại nhưng câu cực kỳ chói tai:
"Bởi vì là Lục Giai Giai, còn cô thì . Muốn việc cũng thôi, trả một đồng một ngày, nhường cho cô ngay."
Công việc bây giờ coi như một phần tài sản, thể mua bán đổi chác.
Cô gái ngẩng cằm, đôi mắt sáng ánh lên màu xanh ngọc nắng, xinh như một con mèo Ba Tư kiêu kỳ, kiêu ngạo nhưng khiến chẳng thể ghét bỏ.
La Khinh Khinh ôm ngực, vẻ mặt bất đắc dĩ phẫn nộ:
"Tại trả tiền cho cô?"
Một ngày cô kiếm một đồng khó, nếu thật sự , chắc sớm ở nhà nghỉ ngơi , cần chịu khổ thế .
Lục Giai Giai chớp mắt, giọng thản nhiên:
"Vì công việc vốn là của . Cô thì bàn bạc với ."
"Cô…!"
La Khinh Khinh cắn môi, đôi mắt long lanh, nước mắt rơi từng giọt. Dáng vẻ mềm yếu khiến khác khỏi động lòng, thương xót thấy xinh .
Cô thêm với Lục Giai Giai nữa, sang hỏi cha Lục:
"Chú Lục, thật là sự đồng ý của Lục Giai Giai thì cháu mới công việc ghi công điểm ?"