Lục Giai Giai cố nặn một nụ dịu dàng: "Ừ, mau cầm ."
Chuyện đúng là chẳng trách ai .
Dù lúc nguyên chủ vốn tính nóng nảy, đối với mấy đứa cháu thì thường quát nạt, còn thích sai bảo chúng việc vặt.
…
Mẹ Lục đồng về, dáng vẻ phấn chấn như con gà trống thắng trận, bước sân liền lôi từ trong túi mấy quả hồng khô:
"Ông nó, đây là con gái hiếu kính ông đó, mau ăn !"
Cha Lục ngẩn : "Thật là con gái đưa hả?"
"Đương nhiên , con gái chúng hiếu thuận, ông còn lạ gì. Không giống mấy đứa khác trong nhà, đến một chút quà cũng chẳng cho cha . Sinh nhiều con trai như thì ích gì chứ, đến để đòi nợ!"
Lục Ái Quốc sốt ruột vội : "Mẹ, bọn con cũng hiếu thuận mà. Sau đồ gì , nhất định sẽ biếu cha ."
Hai con trai còn cũng vội vàng phụ họa:
"Mẹ, cha ăn nhiều cơm hơn, bọn con ăn ít một chút cũng . Tụi con đều hiếu thuận cả."
Mẹ Lục trợn mắt: "Xì, đừng bày trò! Không ai bớt cơm cho tao ăn. Người gầy tong teo thế , mai ngay cả cái cuốc còn vác nổi, thể mà suy sụp thì ai nuôi em gái tụi bây?"
"…Mẹ…" Ba em nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
Trong lòng họ thầm hứa nhất định lời , thật lòng hiếu thuận với bà.
Mẹ Lục hạ giọng, giảng giải như đang răn dạy:
"Mẹ cũng chẳng trông mong tụi bây gì nhiều. Chỉ cần đối xử với em gái là đủ. Em gái tụi bây lớn lên xinh , tính nết dịu dàng, hiếu thuận. Có đứa em gái thế đúng là phúc do tám kiếp tu mà . Nghe lời , càng đối xử với con bé, tụi bây càng tích phúc cho bản ."
"Mẹ, bọn con với em gái vốn là chuyện nên , từng nghĩ đến chuyện tích phúc gì ." Ba em lau nước mắt, xúc động .
Trương Thục Vân: "…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-17.html.]
Điền Kim Hoa: "…"
Cha Lục một bên, im lặng gặm quả hồng khô trong tay, vành mắt cũng đỏ lên.
Hiển nhiên, ông cũng đồng tình với lời vợ .
Rất nhanh đó, dân trong thôn tập trung đông đủ, bắt đầu chia việc. Giờ lúa mạch sắp chín cả , cũng chẳng việc gì nặng nhọc, chủ yếu là đồng nhổ cỏ.
Cha Lục liếc Điền Kim Hoa, phân công cho nhà Hai Lục ở khoảnh ruộng xa, đất cứng, khó cỏ nhất.
Điền Kim Hoa mới một tiếng mệt rã rời, lưng đau eo mỏi. Đất cứng, khó xới, trong bụng đói vì sáng kịp ăn gì, chẳng mấy chốc cô thấy đuối sức.
Vân Vũ
Cô chống hông, thở hổn hển: "Cương Quốc, em thấy khó chịu quá, nghỉ một chút."
Lục Cương Quốc lập tức trừng mắt: "Đừng bày trò nữa! Mau . Anh rõ cô lén định trốn việc!"
Anh nhớ hồi ở nhà họ Điền, cô khỏe như trâu, từng than vãn lấy một câu. Theo lời , ở nhà thì siêng năng, còn về nhà thì lười nhác, đúng là kiểu "thèm ăn đòn".
Giọng Lục Cương Quốc nghiêm : "Nếu sáng nay cô đủ bốn công điểm, thì con cái trong nhà nhịn đói đấy! Còn mau việc !"
Anh cao lớn, mặt mày nghiêm khắc, trông chẳng khác nào một con trâu nổi cơn giận, trừng mắt dọa Điền Kim Hoa sợ run. Cô đành nén sự mệt mỏi, tiếp tục cúi đầu việc.
Trong lòng cô thì lẩm bẩm: "Dù lương thực trong nhà cũng ăn chung, nhiều ít chẳng khác gì. Chẳng lẽ bà già để mấy đứa cháu của bà c.h.ế.t đói chắc?"
Mặt trời càng lúc càng nắng gắt, Điền Kim Hoa đói đến hoa mắt, cuồng, thật sự chống nổi nữa. Cô đang định phịch xuống đất nghỉ một lúc, thì từ xa vọng đến tiếng la:
"Có ngất …!"
Điền Kim Hoa giật , vội vàng thẳng, đầu về phía phát tiếng hô.
Vì xa nên chẳng mấy chốc cô thấy rõ mặt ngất xỉu:
“Ấy, Cương Quốc, chẳng là Châu Văn Thanh ?”
Châu Văn Thanh lúc dìu đến gốc cây, phịch xuống. Anh vốn lâu việc đồng áng, nay trời nắng gắt, cả nóng bức, trong lòng chỉ về nhà. Thế nhưng công việc ghi chép công điểm vốn là chỗ quen tay, cha Lục lấy . Anh rõ, nếu chịu lấy Lục Giai Giai, ông quyết chẳng bao giờ cho trở về công việc đó.
Người cùng xuống nông thôn với là Trương Đào, lúc vội rót ít nước đổ miệng cho Văn Thanh.