"Sao má?" Lục Giai Giai vẫn ý thức cách xưng hô của chỗ .
Mẹ Lục ngượng, bảo: "Con gọi cha con là ba, từ giờ cứ gọi má luôn , giống như hồi mấy năm !"
Trong lòng bà, cách gọi thuận tai phong cách.
Vẻ mặt Lục Giai Giai cứng . Ở thời hiện đại, cô quen gọi ba má , chỉ là thuận miệng thế thôi.
"Má… má…" Cô lặp , trong lòng cảm thấy gì đó bình thường. chuyện kỳ lạ , e rằng chẳng ai tin nổi.
"Ôi dào, gọi cũng ." Mẹ Lục xua tay, tỏ vẻ để tâm: "Má quen con gọi như từ năm ngoái ."
"…" Lục Giai Giai lặng thinh. Gọi mấy năm mà bảo mới một năm, thấy sai sai.
Trong ký ức của nguyên chủ, vẫn còn nhiều đoạn rời rạc, mơ hồ như sương khói. Chỉ chuyện với Châu Văn Thanh là rõ ràng nhất.
"Thôi, má đây." Mẹ Lục , tự sửa miệng cho khớp.
Lục Giai Giai nhịn bật thầm. Nói thì bảo gọi thế nào cũng , nhưng bản bà còn chẳng quen.
Bà cầm quả hồng khô bàn, : "Má đem cho ba con, thật đúng là con gái hiếu thuận, cho thịt khô cho hồng khô. Mấy đứa con bao giờ nghĩ đến cha một chút nào."
Ai dám con gái bà hiếu thuận, bà là đầu tiên phản bác.
Lục Giai Giai , sắc mặt cũng dịu . Vốn cô định nhắc quả hồng khô là do Lục tự mang qua, nhưng bà nghênh ngang rời , dáng vẻ đầy tự hào.
Ngồi giường, Lục Giai Giai đẩy cánh cửa sổ theo bóng dáng bà cầm nông cụ bước khỏi sân. Đợi đến khi bóng dáng khuất hẳn, cô mới sực nhớ là quên hỏi chuyện của Tiết Ngạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-16.html.]
Không việc gì , tầm mắt cô rơi lên mấy đứa bé gái trong nhà.
Con gái lớn của Điền Kim Hoa, Lục Hảo, đang dỗ em gái Lục Dạ. Bên cạnh là hai đứa con gái nhà cả, Lục Hoa và Lục Nguyệt, đang băm cỏ.
Lục Hảo lớn hơn Lục Nguyệt một tuổi, nhưng gầy gò, uể oải, áo quần xộc xệch, tươm tất như hai chị em . Đôi mắt đứa bé mới tám tuổi mà thiếu sự hồn nhiên, sáng trong, đó là vẻ u tối, mệt mỏi.
Lục Giai Giai liền tưởng tượng dáng vẻ của Lục Viên , cũng thể nghĩ đến cảnh Lục Dạ – nay mới một tuổi – lớn lên sẽ kết cục thế nào. Tất cả đều bởi trọng nam khinh nữ mà .
Đang suy nghĩ, bỗng thấy Lục Viên ngẩng đầu, cô út mở cửa sổ. Cô bé do dự chốc lát chạy đến, nhón chân, đặt một đóa hoa dại vàng tươi lên bậu cửa sổ.
Vân Vũ
Giọng trẻ con non nớt vang lên: "Cho cô út."
Lục Giai Giai cúi bông hoa nhỏ. Vài giây , khóe môi cô khẽ cong, đưa tay cài lên tóc .
"Đẹp ?"
"Đẹp!" Giọng trẻ con vang giòn, ánh mắt sáng long lanh.
Lục Giai Giai bật , đưa tay ngoài cửa sổ xoa lên mái tóc mềm ẩm của cô bé. Sau đó, cô lấy hết chỗ khoai lang khô bàn, khẽ vẫy tay gọi Lục Hoa – đứa lớn nhất.
"Cô út…" Lục Hoa rụt rè, vốn sợ, nhưng thấy mặt cô út treo nụ dịu dàng nên mới dám bước gần.
"Cho các cháu đây, mang về chia cho mấy em. Cứng quá thì ngâm nước nóng cho mềm ăn."
Ở thời , khoai lang khô cũng là thức ăn quý, ngọt dễ ăn.
"Thật… thật ạ?" Lục Hoa đống khoai lang khô, ngước lên cô út, trong mắt thoáng hiện nét do dự.
Cô út thể bụng đến ?