Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 412.
Cập nhật lúc: 2025-06-27 11:23:11
Lượt xem: 177
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu Linh nói khu chợ bên kia sắp được sửa sang lại, đến lúc đó sẽ có quầy hàng cho thuê, con bé định thuê một quầy ở đó để làm ăn.” Mẹ Lý Thái Sơn cười nói.
“Tiểu Linh cũng giỏi thật, bên ngoài có không ít nhà hàng đặt hàng bên con bé đúng không?” – Mợ hỏi.
“Phải đấy, nhưng cũng nhờ có máy móc cả. Có máy rồi thì đỡ vất vả hẳn, mới có thể làm được nhiều. Không thì sao mà kham nổi?” Mẹ Lý Thái Sơn mặt mày hớn hở.
Kim Tiểu Linh – cô con dâu này là do chính bà chọn vợ cho con trai út. Từ khi còn chưa cưới đã hài lòng, sau khi về nhà chồng thì lại càng vừa ý hơn.
Từ ngày lên thủ đô, càng thấy rõ con dâu có tài.
Trước kia ngày nào cũng cố định làm hai khuôn đậu phụ để bán, sau có máy rồi, cô học theo Trương Xảo Muội chủ động đi liên hệ các quán ăn, nhà hàng.
Tất cả đều do cô ấy tự mình đi tìm mối. Khách cần đặt đậu phụ là cô trực tiếp giao tận nơi.
Giờ mỗi ngày cô làm mười khuôn đậu phụ, ngoài phần bán lẻ thì phần còn lại đem bán sỉ hết.
Mà cô còn rất hiếu thảo, biết mẹ chồng lớn tuổi rồi, mấy năm gần đây không cho bà động tay động chân gì cả, để bà sang nhà họ Chu chơi với mợ, xem kinh kịch, đánh bài cho vui.
Cô còn gọi một cô cháu gái từ quê lên giúp đỡ, đứa cháu này cũng siêng năng, làm việc đến nơi đến chốn.
Có được một người con dâu giỏi như vậy, dù chồng có không kiếm ra tiền thì cô ấy cũng đủ sức chống đỡ cả gia đình – đúng là người có bản lĩnh.
Dĩ nhiên, con trai bà cũng không phải đồng.
Hiện đang làm công ty vận chuyển than đá phía Tây Bắc, còn được chia phần lợi nhuận.
Hạt Dẻ Rang Đường
Bà không hỏi con mỗi tháng kiếm được bao nhiêu, nhưng nhìn việc nó gửi bà hai ba trăm đồng tiêu vặt mỗi năm là đủ biết kiếm không ít.
Mẹ Lý Thái Sơn từng không ít lần cảm khái, việc sáng suốt nhất đời con trai bà chính là đi theo Chu Dã.
Đi theo Chu Dã làm ăn, chưa bao giờ bị thiệt.
Còn Chu Dã thì sau khi để hai bà già xem kinh kịch trò chuyện, anh ra khỏi nhà, đạp xe đi, chính anh cũng thấy hơi mất mặt.
Là ông chủ lớn rồi, mà ra đường còn phải đi xe đạp, cũng thấy không ổn lắm.
Nhưng tạm thời đành thế đã. Đợi vài hôm nữa, vợ con nghỉ hè hết, sẽ dắt cả nhà đi mua xe. Thích kiểu nào thì mua kiểu đó.
Lần này, Chu Dã đến xưởng may hợp tác với Lý Tiêu Hằng để xem tình hình.
Một người luôn khao khát kiếm tiền lớn như Chu Dã thì sao có thể bỏ lỡ cơ hội “thôn tính” những nhà máy quốc doanh đang trên bờ vực phá sản?
Từ ba năm trước, anh đã lần lượt thu mua ba nhà máy quốc doanh sắp đóng cửa, một nhà máy giày và hai xưởng may mặc.
Nhưng nói đến vận hành nhà máy may mặc hay giày da, thì người có kinh nghiệm và thực lực phải kể đến Lý Tiêu Hằng.
Xưởng giày và xưởng may dưới danh nghĩa của Lý Tiêu Hằng đều thuộc hàng đầu trong ngành.
Thế nên Chu Dã chủ động đến tìm anh ta hợp tác.
Lý Tiêu Hằng cũng vui vẻ nhận lời, vì hợp đồng giữa anh ta với Bạch Nguyệt Quý sắp hết hạn, đang đau đầu không biết làm sao giữ chân cô.
Thì đúng lúc Chu Dã tìm đến, làm sao mà từ chối?
Tuy hợp tác là một chuyện, nhưng tính cách Lý Tiêu Hằng rất rõ rang, anh ta không muốn Chu Dã can thiệp vào bất kỳ quyết định nào trong xưởng.
Dù là Chu Dã chủ động tìm đến, nhưng cũng không thể muốn gì được nấy. Hai người phải giằng co một hồi mới ký được thỏa thuận, từ đó chính thức hợp tác.
Khi biết chuyện này, Bạch Nguyệt Quý chỉ có thể tâm phục khẩu phục, thật sự bái phục sự quyết đoán và quyết liệt của chồng mình.
Cô cũng ra tay giúp một phen, cấp tốc vẽ ra một loạt mẫu thiết kế giày dép và quần áo mới, để bên kia có thể sản xuất và phát triển nhanh chóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-412.html.]
Nhờ sự giúp đỡ của cô, chỉ trong thời gian ngắn, ba nhà máy đã bừng sáng trở lại, như được thổi luồng sinh khí mới.
Những năm gần đây, Chu Dã gần như chỉ việc nằm mà hốt bạc, chẳng cần lo toan gì nhiều. Thi thoảng về nhà thì ghé qua xưởng xem xét tình hình là đủ.
Lý Tiêu Hằng quản lý sổ sách rất rõ ràng. Khi Chu Dã không có ở nhà, anh ta còn nhờ người gửi sổ sách của ba nhà máy đến tận tay Bạch Nguyệt Quý.
Dù là người tính tình có phần cứng rắn và áp đảo trước khi ký hợp đồng, nhưng đã hợp tác rồi thì cực kỳ rõ ràng, không dây dưa, không chiếm lợi.
Lý Tiêu Hằng đúng là người bước ra từ gia đình có nền tảng, phẩm hạnh đáng tin cậy.
Vì thế Bạch Nguyệt Quý rất hài lòng với đối tác này. Mỗi quý, bản thiết kế mà cô vẽ ra đều giúp Lý Tiêu Hằng kiếm được đầy túi.
Tất nhiên, bản thân cô cũng vậy.
Nếu không, với bao nhiêu ngôi tứ hợp viện cô đã mua suốt những năm qua, mà sao sổ tiết kiệm vẫn rủng rỉnh tiền bạc?
Chính là vì cô giữ 10% lợi nhuận chia từ ba nhà máy này.
Sau khi ở nhà máy suốt buổi sáng, đến trưa còn cùng Lý Tiêu Hằng ra ngoài ăn một bữa, Chu Dã mới triệu tập bốn vị quản lý là quản lý Đồng, quản lý Trương, quản lý Triệu và quản lý Sở đến họp.
Quản lý Đồng và Trương thì anh vốn đã quen, còn quản lý Triệu và Sở là những người được đề bạt sau này.
Đừng tưởng Chu Dã chỉ hợp tác với Lý Tiêu Hằng mở nhà máy giày và xưởng may, anh còn không quên tiếp tục mở thêm các cửa hàng để làm kênh bán lẻ.
Bởi vì từ chuỗi cửa hàng quần áo đầu tiên, anh đã nhìn ra lợi nhuận khổng lồ trong lĩnh vực này.
Có lẽ cũng do bao năm bị kìm nén, mọi người tuy tiết kiệm khi ăn uống, nhưng khi nói đến ăn mặc, thật sự là chẳng tiếc tiền chút nào.
Không ít người thắt lưng buộc bụng, dành dụm cả tháng lương chỉ để mua một bộ quần áo thật đẹp!
Chính vì vậy, những cửa hàng mà Chu Dã mở đại hồi mới quay về, mỗi tháng đều có thể giữ mức lợi nhuận 300–400 đồng.
Một cửa hàng như thế, mười cửa hàng thì thế nào?
Chưa tính đến các mảng kinh doanh khác của Chu Dã, chỉ riêng hệ thống cửa hàng này mà nói, vào đầu những năm 80, mỗi tháng anh đã có thu nhập hàng nghìn đồng chỉ từ bán lẻ.
Đây cũng là lý do vì sao sau đó Chu Dã vẫn tiếp tục mở thêm cửa hàng. Bởi vì cho dù sau này không làm ăn gì nữa, chỉ cần có chuỗi cửa hàng đó là vẫn đủ sống khỏe, nằm không mà vẫn có tiền đổ vào túi.
Và mở mãi, đến mức Bạch Nguyệt Quý chỉ còn nhớ một con số tổng, hình như đã hơn bốn mươi cửa hàng?
Tóm lại, cứ thấy cửa hàng nào treo biển “Thời Trang Nguyệt Quý” trên phố, thì đều là cửa hàng thuộc quyền sở hữu của Chu Dã.
Đúng vậy, các cửa hàng thời trang sau này đều được thống nhất thương hiệu, gọi là “Thời Trang Nguyệt Quý”.
Và đừng nghĩ rằng càng nhiều cửa hàng thì càng dễ loạn, dễ phân tán, hoàn toàn không xảy ra với Chu Dã.
Cho dù bao nhiêu cửa hàng, anh vẫn xử lý như thể chỉ là một cửa hàng mà thôi, năng lực tổng quản lý của anh khiến Bạch Nguyệt Quý vô cùng khâm phục.
Có những người, đúng là sinh ra để làm ăn lớn.
Và theo thời gian, theo từng trải mà Chu Dã tích lũy trong quá trình bươn chải ngoài xã hội, Bạch Nguyệt Quý cũng dần nhận ra, người đàn ông này ngày càng tỏa ra một khí chất mê người.
Giống như một hũ rượu, đang dần ủ thành rượu ngon trăm năm, nồng nàn và say lòng người.
Người đàn ông này, ngoài mỗi học vấn là hơi thấp thì các mặt còn lại không có gì để chê.
Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn công nhận sự cố gắng của chồng mình. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ đi quản lý chuỗi cửa hàng này.
Bắt cô chạy theo trông chừng bốn mươi mấy cái cửa hàng, chẳng phải là muốn ép cô kiệt sức mà c.h.ế.t hay sao?
Chu Dã cũng biết điều, không nỡ để vợ vất vả, nên đã đề bạt thêm hai người từng là “vua doanh số” trong đội ngũ bán hàng lên làm quản lý phụ trách cửa hàng.
Thế là tổng cộng có bốn quản lý, cho họ thi đua cạnh tranh, ai vận hành tốt nhất, cuối năm sẽ nhận được thưởng bằng một tháng lương.
Điều này tất nhiên khiến cả bốn đều gồng hết sức mà làm.