Thâm Tình Lặng Lẽ - 283. Bí mật?
Cập nhật lúc: 2025-03-25 11:10:11
Lượt xem: 2
Câu hỏi của ông Dương Minh Trác làm Thái Lãnh Hàn lại rơi vào trầm tư. Hắn làm sao mà biết được bọn họ muốn hắn phải làm gì cơ chứ? Nhưng mà, nếu xét theo kinh nghiệm của Thái Lãnh Hàn trong quá khứ, những kẻ khinh ghét hắn và muốn hắn chịu nhục cũng không có quá nhiều hình thức để làm nhục hắn. Tự xét lại khả năng chịu đựng của bản thân, Thái Lãnh Hàn thử nêu ra những cách mà hắn từng nghe những kẻ đang khinh ghét hắn nói ra:
- Các vị muốn tôi… quỳ xuống? Hay là… bò xuống? Tôi… bò qua giữa hai chân của cậu thì cũng… cũng được. Tôi ăn thức ăn cho chó hay là sủa gâu gâu cũng… có thể. Tôi…
Ông Dương Minh Trác gầm lên:
- Im miệng! Ai dám bắt cậu làm những việc như thế, hả?
Thái Lãnh Hàn không trả lời, vì ngay sau câu hỏi của Dương Trác Văn, có tiếng nức nở vang lên. Bà Niệm Vân bật khóc. Rốt cuộc thì trong những năm tháng chỉ được tóm tắt vài dòng trong hồ sơ điều tra của thám tử mà bà đã đọc kia, Thái Lãnh Hàn đã phải trải qua nhưng gì vậy? Tiếng khóc nghẹn ngào của bà Niệm Vân làm Thái Lãnh Hàn bối rối. Hình như hắn lại làm sai gì đó nữa rồi. Trước mặt của hắn, Dương Trác Văn còn đang sững sờ đã kịp hồi thần. Cậu vội vàng lên tiếng đính chính:
- Không, không phải như vậy! Tôi không bao giờ muốn anh phải làm những việc như vậy! Anh phải tin tôi! Tôi chỉ muốn anh làm…
Dương Trác Văn nghẹn lại một chút. Theo lẽ thường, lúc này người cần nghe ý định của cậu phải cất tiếng hỏi. Nhưng Thái Lãnh Hàn chỉ im lặng, dù đôi mắt của hắn vễn hướng về cậu, chờ nghe. Dương Trác Văn hơi xấu hổ nói:
- Tôi muốn anh làm… làm anh trai của tôi!
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Bà Niệm Vân thì đứng bật dậy. Bà nhìn con trai, thàng thốt:
- Bé Văn, con đã biết…?
Dương Trác Văn gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Vâng, thưa mẹ, con đã biết. Và con sẽ tìm cơ hội để bố cũng biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-tinh-lang-le/283-bi-mat.html.]
Ông Dương Minh Trác tò mò:
- Chuyện gì? Con muốn bố biết chuyện gì?
Dương Trác Văn cười bí hiểm:
- Đây là bí mật. Bố, ngày mai con muốn mời vài người bạn đến nhà chơi được không? Chuyện con muốn bố biết, ngày mai, con sẽ tuyên bố trước mặt những người bạn đó luôn. Được không?
Ông Dương Minh Trác gật đầu ngay. Việc con trai muốn mời bạn bè về nhà chơi cũng không phải là chuyện gì lạ đối với ông. Còn về bí mật mà Dương Trác Văn úp mở, ông cũng không hỏi thêm. Hiện tại, ông chỉ quan tâm một việc, tại sao con trai của ông lại muốn “nâng cấp” cho gã “người hầu” duy nhất trong nhà lên thành “anh trai” của nó. Nếu như thế, thì hóa ra ông có thêm một thằng con trai à? Ngẫm lại những biểu hiện mấy ngày nay của Thái Lãnh Hàn, nhớ lại biểu hiện trong sáng nay khi bị nghi oan của hắn, bỗng nhiên ông Dương Minh Trác cảm thấy, việc có thêm một thằng con trai như Thái Lãnh Hàn cũng… không tệ.
Bà Niệm Vân thì đã tiến đến gần Thái Lãnh Hàn từ lúc nào không biết. Bà cầm lấy bàn tay chai sạn của hắn, cất giọng thì thầm:
- Được không? Con có thể trở thành anh trai của bé Văn, trở thành con của… mẹ, được không con?
Thái Lãnh Hàn vội giật tay ra khỏi cái nắm dịu dàng kia. Hắn vội vã lắc đầu:
- Không được đâu! Tôi chỉ có một người mẹ duy nhất thôi. Dù mẹ tôi đã qua đời, nhưng tôi sẽ không nhận bất cứ người nào khác là mẹ. Cho dù vợ hiện tại của bố tôi cũng không được. Cho dù là bà… thì cũng không được.
Mặc dù đã nhiều lần Thái Lãnh Hàn nhìn bóng lưng và ánh mắt của bà Niệm Vân mà nhớ đến mẹ của mình. Nhưng trong lòng của hắn, không ai có thể thay thế được người mẹ xấu số mà vĩ đại kia. Tình thân mà Thái Lãnh Hàn đã từng ảo tưởng cũng chỉ dừng lại trong niềm tưởng nhớ hắn dành cho mẹ mà thôi. Theo kiểu: Nếu mẹ của hắn còn sống, bà ấy cũng sẽ yêu thương và chăm sóc hắn như thế. Còn bà Niệm Vân, trong lòng của Thái Lãnh Hàn, chỉ như một người dì, một người có phần giống với mẹ của hắn mà thôi.
Sự từ chối của Thái Lãnh Hàn không làm bà Niệm Vân phật ý. Trái lại, bà mỉm cười trong xúc động. Dương Trác Văn xen vào:
- Anh không cần phải vội vàng từ chối như thế. Anh cứ suy nghĩ thêm một ngày. Ngày mai, khi tôi mời bạn đến nhà, anh cũng phải có mặt. Nghe xong câu chuyện tôi kể rồi anh hãy quyết định có muốn làm con của mẹ tôi, làm anh trai của tôi hay không. Bây giờ, chúng ta ăn cơm thôi. Anh đã không còn là người hầu gì nữa, anh ngồi xuống, cùng ăn với mọi người. Nhé?
Bà Niệm Vân lại đưa tay đến, cẩn thận níu lấy một ngón tay của Thái Lãnh Hàn, kéo nhẹ như ra hiệu, lại như cầu xin. Không hiểu sao, trong lòng Thái Lãnh Hàn lại nhớ đến Triệu Uyển Nhu. Thế là hắn không từ chối nữa mà đồng ý bước đến, ngồi vào vị trí bên cạnh Dương Trác Văn. Bà Niệm Vân mừng rỡ, vội xới ngay bát cơm đặt trước mặt Thái Lãnh Hàn như sợ hắn đổi ý. Dương trác Văn thì gắp nào thịt, nào cá để vào bát cơm kia. Ông Dương Minh Trác ngần ngừ một lúc rồi cũng thò đũa, gắp cho Thái Lãnh Hàn một miếng rau xào.