Thâm Tình Lặng Lẽ - 281. Bằng chứng

Cập nhật lúc: 2025-03-25 01:56:02
Lượt xem: 0

Lời giải thích nghẽn lại trong n.g.ự.c của Thái Lãnh Hàn khiến hắn nghẹn ngào không nói nổi thành lời. Không phải Thái Lãnh Hàn chưa từng bị nghi ngờ là ăn cắp. Khi còn là đứa trẻ trong trại mồ côi, phải đi nhặt ve chai kiếm tiền, hắn đã nhiều lần bị nghi ngờ là ăn cắp, ăn trộm. Thâm chí, khi trở lại nhà họ Vạn làm cậu ấm nhà giàu, Thái Lãnh Hàn cũng không ít lần bị nghi ngờ lấy cái nọ, cái kia của người ta. Những lúc như thế, dù Thái Lãnh Hàn có giải thích thế náo cũng không được tin tưởng. Ai bảo hắn lại có nhiều điểm đáng nghi đến như thế làm chi? Dần dà, những lần bị nghi ngờ là ăn cắp, ăn trộm kia, cùng với những lần bị đối xử bất công khác, đã rèn luyện cho Thái Lãnh Hàn một bản năng không lấy gì làm tốt. Đó chính là gương mặt lạnh ngắt không bộc lộ cảm xúc và cái miệng im thin thít như cái hũ nút.

 

Lần này cũng vậy. Thái Lãnh Hàn vẫn chưa có thói quen tự giải thích cho bản thân. Cộng với ánh mắt tràn ngập lửa giận và khinh bỉ của ông Dương Minh Trác càng khiến tảng băng nào đó trở nên lạnh ngắt. Và việc Thái Lãnh Hàn lạnh mặt, im tiếng càng khiến cho hành vi của hắn khi ở nhà một mình trở nên đáng nghi hơn bao giờ hết. Bà Niệm Vân và Dương Trác Văn dù không tin rằng Thái Lãnh Hàn sẽ làm ra việc ăn cắp bí mật công ty như thế, nhưng hắn chẳng nói gì, khiến họ cũng không biết phải mở lời như thế nào để cứu vãn tình hình.

 

Ông Dương Minh Trác vừa tức giận vừa thất vọng khi Thái Lãnh Hàn chỉ lạnh lùng im lặng. Ông nhìn nét mặt hoang mang, khó xử của vợ con mà càng thêm tức giận và thất vọng. Việc đã đến nước này rồi mà vợ con của ông vẫn còn tin tưởng vào cái gã “người hầu” xấu xa như thế. Ông bèn lấy laptop ra, điều chỉnh kết nối với camara giám sát gắn trong nhà. Miệng ông gầm gừ lời đe dọa:

 

- Nếu cậu đã ngoan cố như thế, tôi sẽ cho cậu thấy bằng chứng để cậu không còn chối cãi nữa. Việc này tôi nhất định sẽ không bỏ qua! Tôi sẽ khiến cậu phải ăn cơm tù!

 

Bà Niệm Vân nghe chồng đe dọa như thế thì có chút lo lắng. Hơn nữa, bà cũng ngạc nhiên khi biết chồng mình đã gắn camera trong nhà. Bà thảng thốt cất tiếng hỏi:

 

- Mình à, mình gắn camera trong nhà khi nào? Sao mình không cho em biết?

 

Thông thường, khi bà Niệm Vân cất giọng hờn trách như thế thì ông Dương Minh Trác sẽ dịu xuống để an ủi vợ. Nhưng lần này, ông vẫn hầm hầm:

 

- Nếu tôi cho em biết thì làm sao có thể thu thập được bằng chứng ăn cắp của thằng kia? Em vẫn luôn bênh vực và bao che cho nó như thế còn gì?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tham-tinh-lang-le/281-bang-chung.html.]

Dương Trác Văn xen vào, cố gắng hòa hoãn tình thế:

 

- Bố à, có thể là có hiểu lầm gì đấy. Bồ suy xét kỹ càng trước đã, bố ạ.

 

Ông Dương Minh Trác hừ mũi:

 

- Thì bố đang suy xét đây. Bố đưa ra bằng chứng cho con và mẹ con nhìn thấy rõ bộ mặt gian trá, xấu xa của nó. Xong rồi bố mới báo công an giải quyết.

 

Thái Lãnh Hàn vẫn đứng im, nghiến răng không lên tiếng. Hắn cũng đang muốn biết, ông Dương Minh Trác có bằng chứng gì để có thể hùng hồn kết tội hắn như thế. Ông Dương Trác Văn không nói gì thêm nữa, chỉ tập trung trích xuất camera. Thời gian trích xuất hình ảnh là lúc cả gia đình ông bước ra khỏi cửa.

 

Lúc này, Thái Lãnh Hàn mới nhận ra, khi ấy, ông Dương Minh Trác đã cố ý nói về tài liệu bí mật đặt trong phòng làm việc. Nhưng hắn vẫn còn nhớ rất rõ, hắn chưa từng đặt chân vào phòng làm việc của ông ấy. Trong hình ảnh camera ghi lại cũng vậy. Cả gia đình ông Dương Minh Trác chỉ nhìn thấy Thái Lãnh Hàn dật dờ chống tay vào tường bước lên cầu thang. Sau đó, hắn bước hụt chân và ngã xuống. Tiếp đến, Thái Lãnh Hàn gục xuống, nằm im lìm khá lâu. Rồi Thái Lãnh Hàn tỉnh lại, hoang mang và sợ hãi đến ngồi ôm đầu trên ghế một lát và mở cửa chạy ra ngoài. Căn phòng trống không cho tới khi gia đình ông Dương Minh Trác quay về rồi bước ra. Cuối cùng, Thái Lãnh Hàn bị ông Dương Minh Trác nắm cổ tay lôi vào…

 

Đây có thể xem là bằng chứng của việc phạm tội nào vậy? Bà Niệm Vân trừng mắt nhìn chồng, vừa tức giận vừa hờn dỗi. Dương Trác Văn cũng mở to mắt nhìn bố, rồi nhìn sang Thái Lãnh Hàn, vừa hoang mang vừa áy náy. Thái Lãnh Hàn vẫn đứng cứng ngắc như cây cột, trong n.g.ự.c vẫn nghẹn một cảm xúc không thể miêu tả bằng lời.

 

Ông Dương Minh Trác là bàng hoàng hơn cả. Thế này là thế nào? Đối tượng tình nghi số một trong lòng của ông hóa ra lại chẳng hề làm gì sai trái cả. Như vậy có nghĩa là, bằng chứng mà ông vốn cho là dùng để buộc tội Thái Lãnh Hàn lại trở thành bằng chứng để chứng minh cho sự trong sạch của hắn? Còn bản thân ông Dương Minh Trác lại trở thành kẻ xấu xa khi nghi oan và vu khống tội lỗi cho người khác? Ông Dương Minh Trác không dám nhìn Thái Lãnh Hàn, cũng không dám nhìn vợ và con trai. Ông xấu hổ và áy náy quá.

 

Loading...