Thâm Tình Lặng Lẽ - 280. Không biết mình đã phạm tội gì.
Cập nhật lúc: 2025-03-25 08:12:31
Lượt xem: 1
Thái Lãnh Hàn càng ngẫm nghĩ thì càng không yên tâm. Hắn đứng dậy, loạng choạng chạy ra ngoài, gọi taxi quay về biệt thự của mình ở cách đó khá xa. Đến nơi, Thái Lãnh Hàn thấy trước cổng biệt thự có một chiếc xe hơi sang trọng đang đậu. Đó không phải là xe của hắn. Trong lòng Thái Lãnh Hàn càng thêm bất an. Hắn vừa định bước xuống taxi thì nhìn thấy Triệu Uyển Nhu mở cửa chiếc xe sang trọng kia và bước xuống. Tiếp đến, một chàng trai khôi ngô tuấn tú ăn vận lịch lãm bước xuống. Thái Lãnh Hàn nhận ra chàng trai kia chính là Dương Thiên Vũ. Tầm mắt của hắn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu mỉm cười tươi tắn và trò chuyện gì đó với Dương Thiên Vũ trông rất vui vẻ. Một đám mây vô hình nhưng u ám ngay lập tức bủa giăng tràn ngập cả tâm hồn vốn đang xám xịt của Thài Lãnh Hàn. Hắn đã “đi vắng” gần nửa tháng, không gặp Triệu Uyển Nhu gần nửa tháng, nhưng trông cô vẫn vui vẻ, tươi tỉnh, không có chút gì cho thấy rằng cô đang nhung nhớ và lo lắng cho hắn. Không chỉ vậy, cô còn cười nói vui vẻ với Dương Thiên Vũ như thế. Lẽ nào…
Thái Lãnh Hàn lắc đầu, không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn bảo tài xế taxi chạy trở về biệt thự của “chủ nhân”. Mặc dù biết rằng bản thân đang trốn chạy hèn nhát, nhưng Thái Lãnh Hàn không thể làm gì khác. Bây giờ mà hắn xông tới trước mặt của Triệu Uyển Nhu, chắc chắn sẽ khiến cô càng thêm chán ghét và tực giận.
Chiếc xe lao nhanh theo gió về tới khu biệt thự. Thái Lãnh Hàn bước xuống xe, trả tiền xong thì bắt gặp ngay cả gia đình ông Dương Minh Trác đang đứng trước cổng. Cả ba người đều đưa mắt nhìn hắn chằm chằm như đã chờ đợi tự lâu. Ông Dương Minh Trác gằn giọng:
- Cậu vừa đi đâu?
Thái Lãnh Hàn chột dạ cúi đầu. Hắn đã rời khỏi biệt thự, đồng nghĩa với làm trái với lệnh cấm của “chủ nhân”, vi phạm qui ước “phải nghe lời”. Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn khiến ông Dương Minh Trác càng tin chắc vào phỏng đoán của mình. Ông lại gằn giọng:
- Sao lại không trả lời? Có phải cậu lén lút làm chuyện gì đó có lỗi với chúng tôi rồi hay không?
Thái Lãnh Hàn mím môi. Hắn đúng là đã có lỗi, làm trái mệnh lệnh của “chủ nhân”. Thế nên, Thái Lãnh Hàn lại cúi đầu, thấp giọng nhận lỗi:
- Xin lỗi! Tôi đã sai rồi!
Ông Dương Minh Trác hầm hầm:
- Cậu làm sai ở đâu?
- Tôi… không nên rời khỏi biệt thự khi ông đã cấm.
Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn trả lời khiến cơn giận của ông Dương Minh Trác càng tăng lên. Ông quát:
- Cậu cho rằng cậu chỉ có lỗi là rời khỏi biệt thự thôi sao?
Thái Lãnh Hàn ngơ ngác. Lẽ nào hắn còn phạm phải lỗi gì nữa mà hắn không biết sao? Dáng vẻ hoang mang của Thái Lãnh Hàn lọt vào cặp mắt đang nghi ngờ và ác cảm của ông Dương Minh Trác lại trở thành dáng vẻ giả vờ giả vịt. Ông cười khẩy:
- Đừng giả vờ nữa. Ban nãy cậu ở nhà một mình, cậu đã làm những gì, cậu cho rằng chúng tôi không thể biết được sao? Tôi cho cậu một cơ hội, nói rõ ràng sự thật, nếu không, đừng trách tôi dùng biện pháp mạnh.
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Hắn nghe được sự nghi ngờ và khinh bỉ lộ rõ trong ngữ điệu của ông Dương Minh Trác. Nhưng mà… hắn đã làm gì để ông ấy nghi ngờ và khinh bỉ như thế nhỉ? Thái Lãnh Hàn nghiêm túc suy nghĩ. Lát sau, hắn thành thật trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-tinh-lang-le/280-khong-biet-minh-da-pham-toi-gi.html.]
- Ban nãy tôi ở nhà… ngủ.
Ông Dương Minh Trác hỏi lại:
- Ngủ?
Thái Lãnh Hàn gật đầu:
- Vâng.
Ông Dương Minh Trác nhếch môi, lạnh lùng hỏi lại:
- Thật sự là cậu chỉ ngủ thôi ư?
Thái Lãnh Hàn lại ngẩn ra, cẩn thận ngẫm nghĩ. Từ trước đến nay hắn không hề bị chứng mộng du, nên khi hắn ngủ, thì có lẽ chỉ ngủ thôi. Nhưng mà… cơn ác mộng ban nãy khiến tâm trí của Thái Lãnh Hàn có chút lẩn thẩn. Hắn không chắc chắn được là trong khi bị ác mộng vây hãm, hắn có làm gì đó trong trạng thái không ý thức được hay không.
Một lần nữa, dáng vẻ của Thái Lãnh Hàn trong mắt của ông Dương Minh Trác lại trở thành chột dạ, giấu lỗi. Cơn tức giận càng lúc càng tăng, ông Dương Minh Trác túm lấy cổ tay của Thái Lãnh Hàn, kéo hắn vào trong nhà. Bà Niệm Vân và Dương Trác Văn đi theo sau, nhất thời không biết phải nói gì.
Vào đến phòng khách, ông Dương Minh Trác hít sâu một hơi, ghìm giọng nói với Thái Lãnh Hàn:
- Tôi cho cậu thêm một cơ hội nữa, thành thật khai báo, nếu không, tôi sẽ đưa chuyện này ra để công an giải quyết.
Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Sao lại phải đưa đến cho công an giải quyết? Ông Dương Minh Trác xem hắn là tội phạm sao? Nhưng hắn lại không biết mình đã phạm tội gì.
Thấy Thái Lãnh Hàn chỉ đứng ngẩn ra, không có chút gì biểu hiện là muốn “thành thật khai báo”, ông Dương Minh Trác cười khẩy:
- Cậu cho rằng cậu đã ăn cắp được bí mật của công ty tôi rồi đúng không? Cậu cho rằng chuyện cậu ăn cắp có thể qua mắt được tôi, đúng không?
Thái Lãnh Hàn lại ngẩn ra. Ăn cắp? Lại còn là ăn cắp bí mật của công ty người ta? Hắn ăn cắp khi nào?