Thẩm Âm Hoài Châu - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:43:08
Lượt xem: 73
1
Dự báo thời tiết thông báo, do ảnh hưởng của đợt bão tuyết, hôm nay sẽ là ngày lạnh nhất trong năm tại Bình thành.
Nửa đêm, điện thoại của Lục Hoài Châu rung nhẹ hai lần, hiển thị có cuộc gọi đến, nhưng rất nhanh đã bị Lục Hoài Châu vốn ngủ không sâu tắt đi.
Thấy Thẩm Âm sắp bị chuông điện thoại đánh thức, bàn tay của Lục Hoài Châu nhẹ nhàng vuốt lưng cô, khiến cô mơ màng chìm trở lại vào giấc ngủ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, điện thoại lại rung lên lần nữa. Lần này, Lục Hoài Châu không tắt máy.
Anh ấy chỉ do dự hai giây, rồi rời giường.
Lục Hoài Châu đứng trong phòng khách nghe điện thoại, giọng rất nhỏ, nhưng cửa phòng ngủ lại không đóng kín.
Trong chăn ấm, Thẩm Âm chợt mở mắt, do dự một lát rồi nhẹ nhàng bước tới bên cửa, nghe anh ấy trò chuyện với người bên kia điện thoại.
“Cô tìm tôi thì có ích gì?”
“Nửa đêm nửa hôm, sao lại vô cớ chạy đến vùng ngoại ô?”
“Gọi cứu hộ giao thông đi.”
Giọng Lục Hoài Châu chẳng nghe ra cảm xúc gì, giống như thường ngày kiên nhẫn nói chuyện với cấp dưới, không có gì khác biệt cả.
Nhưng Thẩm Âm không cần nghe kỹ, cũng không cần hỏi, cũng đã đoán được người ở đầu dây bên kia là ai.
Chỉ có người kia, mới có thể gọi cho Lục Hoài Châu vào lúc nửa đêm thế này.
Cũng chỉ có người ấy, mới khiến Lục Hoài Châu, sau khi lạnh lùng nói vài lời, lại thở dài, cầm áo khoác cùng chìa khóa xe, bất chấp bão tuyết bước ra khỏi cửa.
Khóa cửa khẽ vang nhẹ ‘cạch’ một tiếng, Thẩm Âm đẩy cửa phòng ra, phòng khách đã trống rỗng không một bóng người, lúc này Thẩm Âm cũng không còn buồn ngủ nữa.
Cô khoác áo, bước ra ban công tối tăm đang âm mười mấy độ, nhìn chiếc xe màu đen phía dưới khu chung cư yên tĩnh từ từ lăn bánh rời đi, ánh đèn xe dần biến mất trong cơn gió tuyết gào thét.
Lục Hoài Châu không hề đề phòng Thẩm Âm, kết hôn đã sáu năm, đây là lần đầu tiên cô đăng nhập vào tài khoản điện thoại Lục Hoài Châu, lặng lẽ nhìn vị trí định vị càng lúc càng xa, cuối cùng dừng lại ở một tuyến quốc lộ ngoại ô thành phố.
Thẩm Âm đoán được lý do Lục Hoài Châu ra ngoài: Có lẽ cô bạn gái cũ vừa mới về nước không lâu của anh ấy bị mắc kẹt trong bão tuyết ngoài quốc lộ, nên gọi điện đến nhờ giúp đỡ.
Lục Hoài Châu, dù biết rõ đó chỉ là trò “lấy lui làm tiến”, lại vẫn bất lực, cam chịu rơi vào cái bẫy tình cảm đã giăng kia.
Khi Lục Hoài Châu quay về, trời đã gần sáng, bên ngoài cửa sổ vẫn chưa hửng sáng, buổi sáng trong mùa đông đặc biệt đến muộn.
Lục Hoài Châu nhẹ nhàng mở cửa, đứng một lúc trong căn phòng ấm áp hơi sưởi, rồi mới lật chăn lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tham-am-hoai-chau/chuong-1.html.]
Trên người Lục Hoài Châu không còn hơi lạnh ngoài trời nữa, nhẹ nhàng kéo Thẩm Âm vào lòng, như thể đêm qua chưa từng rời đi.
Thẩm Âm không hỏi nhiều, khi thức dậy vẫn giống như sáu năm qua, cùng Lục Hoài Châu ngồi hai bên bàn ăn sáng.
Thẩm Âm ăn bánh quy mặn với cà phê đá, còn anh ấy ăn điểm tâm với sữa.
Lục Hoài Châu đưa cà phê cho cô, nói:
“Trời lạnh rồi, em cứ uống đồ lạnh khi bụng rỗng thế này, không tốt cho dạ dày đâu.”
Sự quan tâm của Lục Hoài Châu luôn nhẹ nhàng, luôn kiên nhẫn nhắc nhở cô chú ý sức khỏe, nhưng hành động lại rất có chừng mực, chỉ dừng ở mức khuyên nhủ thân thiện, chưa bao giờ thực sự cấm cô điều gì.
Thẩm Âm mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Châu:
“Cũng ổn thôi, em quen rồi.”
Gần đây công việc của cô rất bận, sau bữa sáng với Lục Hoài Châu, cô ngồi ở bàn ăn rất lâu, mãi đến khi đá trong ly cà phê tan hết mới lái xe sang thành phố bên để bàn chuyện hợp tác với nhà cung cấp.
Đường đóng băng, tuyết đọng lại hai bên, dù ban ngày đã có xe dọn tuyết, bánh xe vẫn dễ bị trượt, di chuyển rất khó khăn.
Thẩm Âm bất chợt nhớ tới việc đêm qua Lục Hoài Châu lái xe ra ngoại ô, lại đi rồi về trong thời gian ngắn như vậy.
Chắc hẳn là rất vội vàng, nên mới có thể nhanh như siêu nhân như thế.
Khi Thẩm Âm trở lại Bình thị, bão tuyết đã dừng. Cô cùng Lục Hoài Châu lại một lần nữa ngồi đối diện nhau bên bàn ăn, sáng sớm lại uống một ly cà phê đá.
Sau đó, Thẩm Âm đặt ly xuống, lấy ra hai bản tài liệu, đẩy đến trước mặt Lục Hoài Châu:
“Hoài Châu, đây là đơn ly hôn mà em đã nhờ luật sư soạn sẵn.”
Lục Hoài Châu sững người, ánh mắt dừng trên trang bìa tài liệu, một lúc sau mới hỏi:
“Ý em là gì?”
Giọng Thẩm Âm bình tĩnh:
“Ý em là, hay là… chúng ta dừng lại tại đây đi.”
“Chẳng phải lúc đầu hai ta đã thỏa thuận sao, nếu một ngày nào đó có người muốn dừng lại, chúng ta sẽ chia tay.”
Cô khẽ cười.
Hơi thở của Lục Hoài Châu khựng lại một chút.
Sáu năm hôn nhân, diễn vai vợ chồng ân ái quá lâu, lâu đến mức họ suýt quên mất, ban đầu hai người đến với nhau chỉ vì liên hôn gia tộc để phục vụ lợi ích chung mà thôi.