Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 67

Cập nhật lúc: 2024-08-12 20:10:21
Lượt xem: 584

Trong ký túc xá của các thí sinh, Thẩm Sương đã bình phục.

Cô ta ngồi trên giường không ngừng run rẩy, có một cô gái an ủi cô ta và bênh vực cho cô ta.

“Vậy mà Tân Di dám trắng trợn bắt nạt cô, chúng tôi sẽ không ngồi yên đâu.”

“Đúng vậy, chúng ta là thí sinh canh tranh, nhưng muốn dùng thủ đoạn chính đáng mà cạnh tranh, sao cô ta lại như vậy chứ.”

Theo bọn họ, màn trình diễn của Thẩm Sương trên sân khấu là hoàn hảo, tôi đột nhiên bước ra vỗ vào lưng cô ấy là vì ghen tị.

Nghe thấy lời của bọn họ, Thẩm Sương cũng không lên tiếng.

Thực tế là, cô ta không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì nữa rồi.

Tất cả những gì cô ta có thể nghĩ đến là cảm giác sắp chết, cơ thể không thể kiểm soát được đang hướng tới cái chết., cô ta không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó nữa!

Tôi đứng trước mặt, cúi xuống nhìn cô ta: “Hối hận rồi sao?”

Thẩm Sương sửng sốt một lúc, vô thức che đậy sự hoảng sợ của mình: “Hối hận cái gì? Tôi không hối hận.”

Cô ta đẩy cô gái bên cạnh ra, đi về phía phòng tắm một mình.

Cô ta muốn rửa mặt để bình tĩnh lại, lúc cúi đầu xuống, một khuôn mặt ma nhợt nhạt đột nhiên xuất hiện dưới chậu nước.

“A.”

Thẩm Sương hét lên, cô ta muốn rời đi, nhưng chân của cô ta lại bất động như bị dán keo.

Khuôn mặt đáng sợ mỉm cười với cô ta.

Eo của Thẩm Sương hơi cong xuống, mặt vùi vào trong nước.

Cảm giác thiếu oxy ngạt thở ập đến, Thẩm Sương lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác sắp chết.

Ầm.

Tôi đá tung cửa phòng tắm, túm lấy cổ áo của Thẩm Sương, kéo cô ta ra khỏi chậu nước.

Nhưng Thẩm Sương vẫn không thể thở được.

Tôi cắn đầu ngón tay trỏ, bóp ra một ít m.á.u bôi lên giữa lông mày của cô ta.

Thẩm Sương hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng sống lại.

Đôi mắt cô ta từ từ nhìn tôi.

Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi, cô ta gần như lao tới trước mặt tôi và quỳ xuống.

“Tôi hối hận rồi, cô có thể cứu tôi không, bây giờ cô nói tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó, tôi nghe theo lời của cô.”

Cô ta vừa nói vừa khóc, trông nó không hề giả tạo chút nào.

Một số cô gái xung gái xung quanh sững sờ nhìn chúng tôi.

Thẩm Sương tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất và kéo tôi lên sân thượng.

Có người muốn đi theo, Thẩm Sương lại lạnh lùng quay lại: “Không được đi theo.”

.................

“Tân Di, cô cứu tôi đi, tôi thật sự bị ma ám rồi?”

Thẩm Sương quỳ trước mặt tôi, giữ chặt quần tôi không buông.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

“Buông, quần tôi sắp tuột rồi.” Tôi nghiến răng kéo quần, nhưng cô ta càng bị kích động hơn: “Hôm nay một chút xíu nữa là c.h.ế.t trên sân khấu rồi.”

“Còn có vừa rồi, con ma đó muốn dìm c.h.ế.t tôi.”

Tôi bất lực xoa trán: “Không phải là bị ma ám, mà là thương âm đến đòi cô thù lao.”

“Hãy thành thật nói cho tôi biết, cô đã thực hiện được bao nhiêu giao dịch với nó.”

Thẩm Sương ấp a ấp úng: “Tôi tình cờ gặp nó, lúc đó tôi từ huyện lên thành phố làm việc, quần áo đồ ăn là một vấn đề, tôi liền hướng về nó cầu xin 5 vạn,..... ngày hôm sau, tôi đi mua vé số liền trúng thưởng, không ít không nhiều vừa đủ 5 vạn, đợi tôi tiêu hết tiền nó cũng không tính bất kỳ thù lao nào hết.”

Cho nên cô ta đã nắm bắt cơ hội, lại yêu cầu một vài cái khác.

Khi buổi thử giọng cho chuơng trình, cô ta đăng ký ngay lập tức với niềm kháo khát lớn lao.

Nhưng cô ta không đủ đẹp, dáng người cũng không đẹp, kể cả nhảy và hát cũng không giỏi.

Vì giấc mơ ngôi sao của cô ta, Thẩm Sương lại đi tìm thương âm đưa ra yêu cầu của cô ta.

Cô ta muốn có dung mao xinh đẹp, dáng người đáng tự hào.

Cô ta muốn có một tài năng mà thể hiện....

Cô ta cũng muốn thể hiện tốt nhất ở cuộc thi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/67.html.]

Cô ta muốn quá nhiều.

Tôi đếm chúng trong đầu, trầm giọng nói: “Cộng tất cả lại, cô đã yêu cầu gần 10 lần, bây giờ thương âm yêu cầu cô trả thù lao cho nó, đó là cái quý giá nhất mà cô sỡ hữu đủ để cô trả mười lần này.”

Thẩm Sương sửng sốt một lúc: “Thứ quý giá nhất của tôi?”

“Vẫn chưa nghĩ ra sao?”

“Cô chỉ có cái mạng này thôi.”

Trên sân thượng, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua.

Cánh cửa sắt ở cầu thang đột nhiên đóng lại.

Thẩm Sương sửng sốt: “Làm sao.....làm sao vậy?”

Tôi nín thở nhìn xung quanh, nhiệt độ đang dần hạ xuống.

“Thương âm đến rồi.”

Lúc này chúng tôi hoàn toàn không để ý có người đang lén lút lẻn lên sân thượng.

Cô gái cải trang thành nhân viên dọn vệ sinh, cô ấy là fan của Thẩm Sương, nghe nói Thẩm Sương bị bắt nạt cô ấy lên kế hoạch tìm kiếm bằng chứng.

Cô ấy lén lút mở một phòng phát sóng trực tiếp, đưa camera hướng qua khe cửa.

Cô ta tức giận và kích động: “Tôi biết con khốn này bắt nạt Sương bảo của chúng ta, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt.”

Trong một phòng phát sóng trực tiếp bình thường, rất nhanh đã có người đi vào.

“Góc nhìn này thật kỳ lạ, chủ phòng đang làm gì vậy?”

“Lén chụp trộm sao? Kích thích.”

“Ơ? Hai người đó nhìn quen quen, trông giống như thí sinh của một cuộc thi tài năng gần đây.”

“Sương Bảo! Sao Sương Bảo lại quỳ trước mặt Tân Di vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Tôi biết ngay Tân Di thoạt nhìn không phải người tốt mà.”

“Hóa ra cô ta là kẻ bắt nạt, để tôi xem rốt cuộc cô ta có lai lịch gì!”

“Tôi cũng xem, trước đây chắc chắn cô ta đã từng bắt nạt người khác.”

Cư dân mạng tập trung vào việc khai thác lý lịch bí ẩn của tôi.

Lúc này trên sân thượng, bầu không khí kỳ lạ.

Thẩm Sương đang quỳ dưới đất, nắm chặt quần tôi không buông: “Tân Di xin đừng bỏ rơi tôi, cô nhất định phải cứu tôi.”

Màn này được phát trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng bắt đầu nhốn nháo.

“Thẩm Sương trông rất sợ hãi, chân của cô ấy bị chảy m.á.u nữa.”

“Gió mạnh đến mức không nghe rõ bọn họ đang nói gì, Thẩm Sương hình như đang cầu xin Tân Di tha cho cô ấy?”

“Tìm ra rồi! Chuyện quá khứ của Tân Di bị chúng tôi tìm ra rồi.”

Trong số những fan hâm mộ của Thẩm Sương có những hacker có kỹ năng máy tính rất lợi hại.

Chỉ trong một thời gian ngắn vậy, thông tin của tôi đã bị lộ ra ngoài.

“Tân Di, một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên trong viện phúc lợi, 7 tuổi đến Huyền Thanh Quan và được nuôi dưỡng ở đó.....”

“Trải qua cuộc sống khốn khổ không phải lý do để cô ta bắt nạt người khác.”

“Đúng vậy.”

“Tôi cũng tra ra rồi, lúc chưa tham gia chương trình cô ta là một streamer.”

Có người ngắt lời.

“Tôi cảm thấy cô ấy rất giống chủ phòng của một phòng phát sóng trực tiếp tôi đã từng xem, chủ phòng đó cũng tên là Tân Di....”

“Tra được rồi! Học viện Tân Di tốt nghiệp là.......Học viện Đạo giáo Huyền Thanh Quan.”

“Cái quỷ gì vậy? Cô ta rốt cuộc là làm cái gì.”

“Tân Di đại sư! Thì ra Tân Di đại sư đang ở đây.”

Phòng phát sóng trực tiếp trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, một số tài khoản xa lạ nhanh chóng tràn vào.

Vừa vào cái gì cũng không nói, liền phán một câu: “Tin Tân Di, được sống mãi.”

Trong phần bình luận đột nhiên xuất hiện một câu.

“Mọi người nhìn kìa! Cái gì đang lơ lửng trên sân thượng vậy?”

Sự chú ý của mọi người lại tập trung vào màn hình.

Loading...