Tân Di - 63
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:27:09
Lượt xem: 635
Nhìn thấy người đàn ông bước vào nhà tắm đóng cửa lại, chân của Trịnh Hoan mềm nhũn suýt ngã xuống đất.
Cô ấy bám vào tường đứng dây, nghĩ lại còn sợ.
Hiện tại cô ấy không chắc chắn người này có phải bạn trai Trần Phong của cô hay không.
Bởi vì Lễ Tình Nhân năm ngoái Trần Phong không tặng quà cho cô, lúc đó hai người đã cãi nhau nên Trần Phong không thể nào nhớ nhầm được.
Trịnh Hoan vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.
Cô ấy chưa bao giờ ngắt kết nối phát sóng trực tiếp, lúc này như thể cô ấy đã nắm được một cọng rơm cứu mạng.
“Đại sư, cứu tôi.”
Cô ấy hạ thấp giọng: “Bọn họ muốn hại tôi, bọn họ muốn hại tôi.”
Tôi an ủi cô ấy: “Hiện tại cô ở một mình trong nhà bọn họ, không thể hung ác, huống chi là còn có thời gian, sẽ không có người nghi ngờ cô, đây chính là cơ hội trốn thoát tốt nhất!"
Trịnh Hoan gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”
Cô ấy đứng dậy, nhanh chóng nhét CMND và ví vào túi, mặc áo khoác rồi bước ra ngoài.
Đèn phòng khách vẫn còn sáng, ba mẹ của Trần Phong vẫn đang dọn bàn ở đó.
Trịnh Hoan nhìn thấy một bóng đen lướt qua ban công.
Đó hẳn là bạn trai của cô đang vội trốn.
Đôi vợ chồng già đứng dậy nhìn nhau khi thấy cô bước ra.
“Hoan Hoan à, làm sao vậy?”
Trịnh Hoan cúi đầu đi đến tut giày thay giày: “Con muốn ra ngoài mua chút đồ.”
Cô đang định mở cửa, một bàn tay khô héo ngăn cô lại.
“Ngoài trời lạnh lắm.” Ba hắn mỉm cười hiền hậu: “Để ta đi mua cho con, con muốn mua gì?”
Trịnh Hoan giật mình, vô thức lùi lại.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp tuy không nhìn rõ tình huống cụ thể nhưng khi nghe thấy giọng nói này, họ đều đổ mồ hôi hột cho cô ấy.
“Chết tiệt, đúng là một gia đình biến thái.”
“Chị gái ơi ngàn vạn cũng đừng xảy ra chuyện gì.....”
“Qúa căng thẳng rồi, tôi không dám xem nữa......”
May mắn thay Trịnh Hoan vẫn bình tĩnh.
Cô ấy chậm rãi đi đến bên cạnh mẹ hắn, thì thầm vào tai bà: “Dì ơi, cháu không muốn có thai trước khi cưới, trong nhà không có, cháu phải ra ngoài mua một gói, chú đi mua không thích hợp cho lắm.....”
Người phụ nữ sửng sốt một chút rồi mỉm cười: “Con nói là......thật sự không thích hợp.”
Bà ta bước đến kéo người đàn ông đi.
“Hoan Hoan, vậy con đi nhanh rồi về nhé.”
“Dạ được, mọi người có muốn mua cái gì không? Con thuận đương mua về luôn.” Trịnh Hoan cố gắng hết sức để trông tự nhiên hơn.
“Vậy con mua cho cô một chai nước tương nhé.”
“Dạ được.” Trịnh Hoan mở cửa bước ra ngoài, bước chân của cô ấy vẫn bình thường cho đến khi ra khỏi tiểu khu, cô ấy nhanh chóng bắt đầu chạy.
Tim cô ấy đập dữ dội, cảm thấy vui sau khi sống sót,
“Đại sư, tôi ra ngoài rồi.” Cô ấy nhìn vào điện thoại thở dốc.
"Được rồi, cô rất thông minh." Tôi thật sự cảm thấy cô ấy rất thông minh, ở trong hoàn cảnh như vậy, vẫn có thể bình tĩnh rất nhanh, so với người bình thường càng lợi hại hơn.
“Bây giờ cô phải giữ mình càng xa gia đình đó càng tốt.”
Trịnh Hoan nhanh chóng chạy đến bên đường, đợi một lúc rồi lên taxi.
“Sư phụ, đén ga xe lửa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/63.html.]
Trịnh Hoan thở phào nhẹ nhõm khi lên xe.
Tôi gửi cho cô ấy tin nhắn riêng: “Cô đến nơi này trước đi, ngôi chùa đạo giáo này rất gần, có thể bảo vệ cô.”
“Hãy kể cho họ nghe rõ ràng những gì cô đã trải qua.”
“Sáng sớm ngày mai, anh ấy sẽ đưa cô về nhà.”
Trịnh Hoan kích động đến suýt khóc: “Cảm ơn Tân Di đại sư.”
Nghĩ đến đay cô ấy có một chút bất an: “Đại sư, bạn trai tôi biết tôi ở đâu, anh ấy sẽ không đến nhà tìm tôi chứ?”
Tôi hừ lạnh: “Không có cơ hội đó.”
Các pháp sư Thái Lan đang làm những việc này trên đất Trung Quốc, bây giờ lại bị tôi phát hiện ra, họ có thực sự nghĩ rằng họ có thể thoát khỏi không?
Và rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên gia đình này làm điều này, khó có thể nói rằng không có cô gái nào trong Tứ Âm không bị bọn họ lừa gạt và g.i.ế.c chết.
Đương nhiên họ sẽ không chịu được sự điều tra.
Tôi an ủi cô ấy một lúc, cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng an ủi cô ấy.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Chị gái, chị đã làm rất tốt rồi.”
“Đúng vậy, chỉ trách gia đình đó qua biến thái.”
Trịnh Hoan cũng cảm thấy thích thú trước những bình luận này.
Không có gì đáng ngạc nhiên, hiện tại cô ấy đã an toàn.
Tôi không nói nhiều với cô ấy, chỉ vài phút sau tôi ngắt kết nối với cô ấy.
Đã ba giờ sáng rồi.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn tràn đầy năng lượng.
“Tân Di đại sư, chúng ta thêm một quẻ nữa đi.”
“Tân Di đại sư, tôi vẫn chưa giật được.”
Tôi mỉm cười: “Tối quá rồi, mọi người cũng nên nghĩ ngơi đi.”
“Hôm nay chúng ta tới đây thôi, buổi phát sóng trực tiếp sau gặp lại.”
“Cuối cùng chúc mọi người năm mới vui vẻ.”
Sau khi tắt máy tính, căn nhà thuê lại rơi vào yên tĩnh.
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên.
“Alo, sư phụ.”
Giọng sư phụ có chút trịnh trọng: “Ta đã xem tin nhắn con vừa gửi cho ta, đã có người đến đó điều tra rồi, quả thực có dấu vết của các pháp sư Thái Lan luyện phép.”
“Có thể theo dõi vị trí của họ không?”
“Có thể.” Sư phụ trầm giọng: “Ở Kyoto.”
Tôi không ngủ được nữa, tôi dành cả tiếng đồng hồ để thu dọn hành lý rồi bật máy tính và treo tờ giấy xin nghỉ phép trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Trong nhà có một nhóm chuột, tôi đi xử lý chút.”
6 giờ sáng tôi rời khỏi nhà thuê đi đến ga xe lửa.
Ở lối vào nhà ga, vài thanh niên có đôi mắt ngáy ngủ đang thản nhiên dựa vào.
Ngay khi học nhìn lên thấy tôi, họ đột nhiên tỉnh dậy.
“Đại sư tỷ.”
Tôi bước đến gật đầu rồi kéo chiếc khắn che nửa khuôn mặt.
“Xuất phát thôi.”
Điểm đến, Kyoto.