Tân Di - 59
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:24:07
Lượt xem: 476
Tuyết rơi một ngày một đêm.
Tuyết rơi dày đặc đã chôn vùi dấu vết tội ác của hắn.....
Linh hồn khóc: “Tôi chỉ muốn được trả tiền công, nó có dễ dàng với tôi không?”
“Mấy năm nay suy thoái kinh tế, tôi muốn lấy ít tiền để về nhà ăn cái tết vui vẻ bên gia đình.....”
“Tại sao, tại sao một điều ước nhỏ như vậy lại không thể thành hiện thực?”
Sự oán giận trên cơ thể anh ấy ngày càng sâu sắc hơn và một năng lượng đen bắt đầu xuất hiện trên cơ thể anh ấy.
Tiêu rồi, đây là nhịp để biến thành ác linh!
Tôi lấy ra một lá bùa màu vàng và vỗ nhẹ vào người anh ấy, trong khi tôi không ngừng niệm chú cầu siêu trong miệng.
“Tôi sẽ đưa linh hồn của anh về quê hương, đồng thời tôi cũng sẽ để cho kẻ sát nhân phải nhận quả báo xứng đáng, anh có thể yên tâm đi!”
Linh hồn của người đàn ông lại khóc, xa xa có người đang đốt pháo và pháo hoa.
Tiếng khóc không hòa hợp với sự phấn khích.
Hiện ra vẻ thảm thương hơn.
Người đàn ông đứng dậy từ mặt đất, đưa tay chỉ về một hướng.
Tôi nghiêm trọng hỏi: “Có phải t.h.i t.h.ể anh ở hướng đó không?”
Người đàn ông gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi niệm chú cầu siêu lần thứ tư, linh hồn anh ấy từ từ biến mất.
Tôi nhìn vào khoảng không, thở dài.
“Người đáng thương.....”
Trên đường về nhà, tôi lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
“Bên cạnh công trường năm mươi dặm về phía đông nam, có một cậy hoa hòe già, dưới đó có người bị chôn vùi.”
.................
Sau khi thương lượng với người của Huyền Thanh Quan ở cục cảnh sát một lúc, tôi mới tắt máy.
Với năng suất của họ, kẻ sát nhân sẽ sớm bị bắt.
Đơn hàng này có chút tổn thất.
Tôi quên thu phí dịch vụ, còn liên quan đến một vụ án g.i.ế.c người.
Sau khi bật lại máy tính, tôi mới bắt đầu xem bình luận của cư dân mạng.
“Tân Di đại sư quá đẹp trai rồi.”
“Người công nhân đó thật thê thảm.....”
“Những đứa bé nghịch ngợm cần được giáo dục càng sớm càng tốt.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Tân Di đại sư nhanh lên, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Thiên hình vạn trạng cái gì cũng có.
Tôi uống một ngụm nước.
“Được rồi, tôi bắt đầu gửi hồng bao, vẫn quy tắc cũ, người giật được hồng bao kết nối với tôi xem mệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/59.html.]
Vừa dứt lời, hồng bao được gửi đi.
Ngay lập tức, hồng bao đã bị giật.
Người giật được hồng bao tên là A Dương.
Ngay khi tên anh ta xuất hiện trên màn hình, cư dân mạng trong phòng phát sóng nhốn nháo.
“A Dương? Có phải A Dương nổi tiếng trên mạng không?”
“Tình cờ thôi phải không? A Dương sao lại xuất hiện ở đây?”
“Tôi đã xem trang củ của anh ấy, đúng là A Dương.”
Tôi sững sốt,x xem những bình luận, có chút nghi ngờ.
Xem ra, cư dân mạng này không phải người bình thường.
Qua sự giới thiệu của mọi người, tôi đại khái đã hiểu rồi.
A Dương này là một nam coser tướng mạo tuấn tú, fan hâm mộ rất nhiều.
Tôi cũng không quá coi trọng chuyện đó, dù sao anh ta xuất hiện ở phòng phát sóng của tôi, nghĩa là anh ta có điều gì đó muốn yêu cầu.
Đối với tôi, đó là khách hàng.
Đều như nhau.
Tôi đã gửi cho anh ta một yêu câu kết nối.
A Dương nhanh chóng đồng ý, một khuôn mặt xuất hiện ở góc trên màn hình bên phải của máy tính.
A Dương nhìn có vẻ đã hơn 20 tuổi, thực sự rất đẹp trai.
Tôi hỏi anh ta: “Anh muốn đoán cái gì?”
“Đại sư.” Sắc mặt A Dương có chút tiều tụy: “Tôi muôn nhờ cô xem dùm tôi gần đây có phải tôi bị ám bởi linh hồn nào không?”
Anh ta nói gần đây anh ta rất xui xẻo, uống nước bị nghẹn, ra ngoài vứt rác suýt bị chậu hoa rơi trúng đầu, qua đường bị một ô tô vượt đèn đỏ va chạm.
“Đặc biệt là về mặt may mắn tài chính.” Giọng A Dương ủ rũ: “Tất cả quỷ chứng khoáng tôi mua đều đã giảm đến mức giới hạn, mua 100 vé cào, mà 1 vé cũng không trúng, xác suất này bình thường không? Không bình thường chút nào.”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã bị sốc.
“Không phải chứ......thật sự có người xui xẻo đến vậy sao?”
“Đã lâu A Dương không tham gia sự kiện nào, video cũng không thấy cập nhật, hóa ra là vì lý do này.”
Tôi im lặng một lúc: “Điều này xảy ra bao lâu rồi?”
“Đã gần nửa tháng rồi.”
“Nửa tháng trước, anh đã làm chuyện gì? Hoặc đi qua những nơi nào?”
A Dương suy nghĩ, lắc đầu nói: “Không có.”
Anh ta có chút sốt ruột gãi đầu nói: “Tôi cái gì cũng không làm, chỉ quay video thôi.”
“Cũng chưa từng đi đâu, tôi rất hiếm khi ra ngoài,....”
Giọng nói của anh ta dừng lại: “A, tôi đã từng đi chùa Bồ Đề Linh.”
“Nửa tháng trước, tôi đến chùa Bồ Đề Linh để chụp ảnh.”
Tôi cau mày: “Anh vào chùa chụp ngoại cảnh? Có ảnh hay video không?”
A Dương đã gửi video riêng cho tôi.