Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 54

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:34:15
Lượt xem: 290

Còn 1 phút nữa là đến lúc cậu ta nhận được điện thoại.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không lên tiếng, có lẽ đang chờ xác thực lời nói của cậu ta là thật hay là giả.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi.

Khoảnh khắc thời gian nhả lên 00:00, điện thoại trước mặt chàng trai phía đối diện vang lên.

Màn hình điện thoại sáng lên ánh sáng trắng và nhạc chuông là nhạc chuông được điện thoại tự động cài đặt.

Nửa đêm, một cuộc điện thoại như vậy thật kỳ lạ.

Tôi cau mày nhìn điện thoại: “Nhận đi.”

Dư An sửng sốt, run rấy đưa tay ra, lo lắng nhấn nút trả lời.

Ngoài tiếng dòng điện không có âm thanh nào khác.

Cư dân mạng cũng cảm thấy sợ hãi.

“Tôi nổi hết cả da gà rồi, điều này thật đáng sợ.”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

“Có phải có người chơi khăm không?”

“Ai lại chơi khăm kiểu này, Tân Di đại sư hãy giúp em trai này đi, nhìn em ấy có vẻ không còn tinh thần rồi.”

Thực sự sắc mặt của Dư An không ổn lắm.

Quầng mắt thâm rất nặng, đôi mắt cũng đỏ ngầu.

Tôi nhìn mặt cậu ta cau mày: “Cậu gửi ngày sinh tử vi qua cho tôi, để tôi giúp cậu xem cậu có bị vướng cái gì không?”

Sau khi Dư An nghe thấy điều này, cậu ta trực tiếp gửi ngày sinh của mình cho tôi.

Nhìn những gì cậu ta gửi qua cho tôi, tôi bấm ngón tay.

Mấy phút trôi qua, tôi không nói gì, chỉ có sắc mặt càng lúc càng khó nhìn.

Dư An có chút sợ hãi: “Chị Tân Di, có phải chuyện này rất phức tạp không?”

Tôi ngước mắt lên nhìn cậu ta, trầm giọng nói: “Điện thoại này, thực sự là cậu nhặt được sao?”

Dư An sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ: “Chị Tân Di. Tai sao chị lại hỏi như vậy?”

“Đây là chiếc điện thoại tôi nhặt được?”

Hầu hết cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều là fan cũ của tôi. Họ đã ngửi thấy mùi có chút bất thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/54.html.]

“Tại sao Tân Di đại sư lại hỏi điều này? Mọi chuyện chắc chắn không đơn giản.”

“Xem ra điện thoại này không phải do em trai này nhặt được rồi?”

“Cậu ta đã trộm nó à? Bị cướp?”

Dư An cũng nhìn thấy những bình luận này, lập tức phản bác: “Tôi không có, đừng nói bậy.”

Giọng điệu cậu ta có chút hung dữ, trái ngược với thái độ trầm lặng lúc nãy.

Tôi cũng phủ nhận điều cư dân mạng nói: “Chiếc điện thoại này không phải cậu ta trộm, nó vốn dĩ là của cậu ấy.”

“Sỡ dĩ cậu ta cố tình che giấu chuyện này là vì muốn che giấu việc mình đã làm với chiếc điện thoại này.”

Nhìn Dư An, sắc mặt dần tái nhợt.

Cậu ta ngượng cười: “Chị Tân Di chị đang nói cái gì vậy.....”

“Nếu đã gọi tôi là chị, vậy tôi sẽ dạy dỗ cậu như em trai.” Tôi bình tĩnh nói: “Nếu bây giờ cậu thừa nhận sai phạm của mình, có lẽ cậu có thể được cứu mạng.”

“Cái gì?” Dư An kinh hãi nhìn tôi hồi lâu không nói gì.

Tôi hoàn toàn mất hết kiên nhẫn.

“Nếu cậu không muốn nói, thì để tôi nói thay cậu.”

“Ba tháng trước, cậu vô tình quen biết một cư dân mạng trên mạng, cô ấy là một bà mẹ mới sinh con và bị trầm cảm nặng sau sinh, cậu đã làm bạn và trò chuyện với cô ấy.”

“Đừng nói nữa.” Dư An hoàn toàn hoảng sợ, hét lớn: “Cô đừng nói nữa.”

Cư dân mạng tỏ ra khó hiểu.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước mắt thì anh ta đã làm một việc tốt?”

“Việc tốt?” Tôi hừ lạnh: “Vậy lên mạng khuyến khích người khác tự sát là việc tốt sao?”

“Cái gi?”

“Chết tiệc, tôi không nghĩ đến điều đó....”

“Qủa thật là mất hết lương tâm.”

Dư An thực sự đã làm bạn với người ta, cậu ta tìm cô ấy nói chuyện, không ngừng phủ định giá trị tồn tại của người khác, cậu ta không ngừng đả kích cô ấy, đập tan hy vọng sống của cô ấy đối với cuộc đời.

Cuối cùng lại cải trang một người giống như cô ấy, gửi cho cô ấy một lời mời.

“Bạn xem, thế giới này không chào đón chúng ta, chúng ta cùng nhau rời đi.”

Loading...