Tân Di - 27
Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:59:55
Lượt xem: 779
Tôi thu dọn đồ, đeo túi lên vai, trực tiếp đi ra ngoài.
Ba anh em nhà họ Thạch bừng tỉnh và nhanh chóng đi theo.
“Đại sư......ác linh bị tiêu diệt rồi?”
Tôi gật đầu: “Tiêu diệt rồi.”
Ba người họ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, Thạch lão đại lấy điện thoại lên.
“Mọi người, Tân Di đại sư của chúng ta thật sự lợi hại, tất cả những thứ xấu xa đều đã được tiêu diệt! Tại sao các bạn không ủng hộ chúng tôi bằng cách tặng quà cho chúng tôi?”
Thành thật mà nói, tôi chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy.
Tôi lấy điện thoại ra, tiếp tục phát sóng trực tiếp: “Mọi người bình tĩnh, đừng quá khích.”
Ngay khi phòng phát sóng của tôi bắt đầu, một lượng lớn cư dân mạng đã vào.
Hiệu ứng đặc biệt của quà tặng xuất hiện như chúng miễn phí vậy.
“Tân Di đại sư thật tuyệt vời.”
“Đây là lần đầu tiên tôi xem bắt ma, thú vị quá.”
“Hai từ thôi! Tuyệt vời!”
Ba anh em nhà họ Thạch mắt đều nhìn thẳng.
“Cái này hết bao nhiêu tiền?”
Bọn họ đi xe đến, họ đưa tôi trở về ngã tư gần nhà tôi nhất.
Tôi đưa điện thoại về phía trước.
“Phí ra ngoài xử lý, phí đi taxi, ba lá bùa vàng, phí sát thương cho vũ khí ma thuật, tổng cộng 1 vạn 3, wexin hay là Alipay?”
Ba anh em nhà họ Thạch nhìn nhau cười khẩy: “Đại sư à, ngài xem ngài đã nhận được rất nhiều quà tặng trong phòng phát sóng trực tiếp rồi, cộng lại cũng hơn mấy vạn rồi, còn chúng tôi vẫn chưa nhận được gì?”
“Đúng rồi, đại sư, hay là rẻ một chút đi, 3 nghìn tệ đi!”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình trạng này số 0 ngược này.
Bọn họ tự nói chuyện với chính mình, chuẩn bị quét mã thanh toán.
Tôi lạnh lùng nhìn họ: “3 nghìn tệ cũng được.”
Ba anh em họ nhếch môi, nhưng câu tiếp theo của tôi khiến nụ cười họ cứng đờ.
Tôi chỉ vào sau lưng của Thach lão đại: “Vậy tôi không giúp ông đuổi cái thứ sau lưng của ông, ông cõng về nhà đi.”
Thạch lão đại mặt tái mét vì sợ hãi.
Thấy tôi quay đầu định bỏ đi, ông ta xuống xe đuổi theo mà không quan tâm điều gì hết.
“Tân Di đại sư, cứu mạng.”
“1 vạn 3 thì 1 vạn 3, đại sư đừng đi.”
Tôi thì thầm: “Sớm như vậy không phải tốt sao.”
Ông ta chuyển tiền cho tôi không thiếu một xu.
Tôi cất điện thoại: “Được rồi, quay về đi.”
Thạch lão đại miễn cưỡng cười: “Vậy cái thứ trên lưng tôi...........”
Tôi không nhìn lại, chỉ xua tay nói: “Ngủ một giấc là ổn rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/27.html.]
Tiếng thì thầm của ba anh em vang lên.
“Anh cảm thấy như mình bị lừa.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
“Đừng nghĩ vậy, tự tin chút, chúng ta chính là bị lừa rồi.”
Khi về đến nhà, tôi bật lại máy tính.
Cư dân mạng vẫn đang thảo luận về nhà máy bỏ hoang đó.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ.
Nhưng cư dân mạng vẫn nhiệt tình.
“Tân Di đại sư! Đoán mệnh đoán mệnh!”
“Một khinh khí cầu đúng không? Tôi đến đây.”
Tôi nhanh chóng nói: “Đợi một chút, mọi người đều tặng làm sao tôi đoán được?”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Như vậy đi! Tôi vẫn như trước đây phát một cái hồng bao, bắt được hông bao tặng cho tôi một khinh khí cầu là được rồi.”
“Hôm nay hơi muộn, chúng ta đoán một cái.”
“Lại muốn so tốc độ tay!”
“Tôi đang đi đường phải ngồi xổm xuống một bên.”
Bây giờ rất ít bình luận đặt câu hỏi cho tôi.
Tôi tạo một cái hồng bao, sau đó gửi vào phòng phát sóng trực tiếp.
Khoảnh khắc nó gửi đi thì liền biến mất.
Cư dân mạng bắt được hồng bao có tên là Cá đầu béo.
Cô ta kết nối với tôi không chút do dự, sau đó bật camera lên.
Cô ta có khuôn mặt hốc hác, tóc buộc nửa sau lưng, trông không còn trẻ lắm.
Tôi hỏi cô ta: “Cô muốn đoán gì?”
Vừa nghe tôi hỏi, cô ta liền bật khóc, đứng dậy khỏi ghế, quỳ xuống đất.
“Đại sư, cầu xin ngài hãy cứu con trai tôi đi! Nó........nó bị ma nhập rồi!”
Tôi: “........”
Nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp đoán mệnh của mình sắp biến thành phòng phát sóng trực tiếp săn ma và trừ tà, tôi cảm thấy có chút bất lực.
Tôi hỏi cô ta: “Con trai cô xảy ra chuyện gì?”
Cô ta lau mắt, nhưng trước khi kịp nói, cô ta đã nghe thấy một âm thanh cào xước sắc bén phát ra từ cánh cửa gỗ phía sau.
Cư dân mạng cũng đang thảo luận:
“Chị gái ở nhà có chó mèo không?”
“Chú mèo của tôi thích cào cửa như thế này.”
Cá đầu béo vẻ mặt phức tạp, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, đi về phía cửa.
Sau khi do dự vài giây, cô ta đưa tay ra mở cửa.
“Meo!” Một con mèo lạ từ ngoài cửa kêu lên, một bóng người gầy gò lao vào nhà.
Tôi nhìn thấy một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi nhảy sang bên Cá đầu béo bằng bốn chân và dụi đầu vào chân cô ta.