Tân Di - 23
Cập nhật lúc: 2024-07-21 21:30:55
Lượt xem: 671
“Hahahaha, cô bị run tay à, chúng tôi chỉ có ba người, vậy mà cô lại tặng cho chúng tôi bốn cái khinh khí cầu!”
“Tiểu cô nương, số tiền này chúng tôi không hoàn lại đâu nha.”
Tôi nhìn họ một cách vô cảm và bình tĩnh: “Không tặng sai.”
“Sau lưng anh không phải vẫn còn một người sao?”
Ngay sau khi tôi nói câu này, phía bên kia đột nhiên im lặng.
Người đó mở mắt to nhìn tôi, há miệng một hồi lấu không nói nên lời.
“Chủ phòng làm sao vậy? Không phải bị đối diện lừa đến sợ rồi chứ?”
“Hahaha, cô ta run tay, đang tự mình chuộc lỗi.”
Hai người bên cạnh cũng chú ý đến ánh ta, từ bên cạnh đi đến: “Làm sao vậy?”
Sắc mặt người đó tái nhợt, mồ hôi ljanh từ trán chảy xuống.
Khi anh ta lên tiếng nói lần nữa, giọng run rẩy: “Tôi cảm thấy........”
Hai người kia lo lắng: “Cái gì? Nói rõ ra xem?”
Anh ta có vẻ như muốn khóc: “Tôi cảm thấy trên lưng tôi có người.”
Hai người cứng đờ nhìn nhau.
Bọn họ xem bình luận trong phòng phát sóng, nhanh chóng giải thích: “Hahaha, đại ca của chúng ta thật hài hước.”
“Mọi người đừng sơ hãi, đại ca chỉ đùa thôi.”
Bọn họ thật sự là anh em ruột, họ Thạch, phòng phát sóng này mới mở không lâu, nhưng đã nhận được rất nhiều quà tặng.
Họ không muốn lãng phí mọi nổ lực của mình.
Nhưng Thạch lão đại hoàn toàn không nghe hiểu hai đứa em đang nói cái gì, cả người anh ta run lên.
“Thật sự có, anh ta đang nằm trên lưng tôi, mọi người không thấy sao?”
Thạch lão nhị giả vờ điềm tĩnh: “Đại ca, gần đây diễn xuất của anh tối hơn rồi............lão tam đừng kéo tôi.”
Thạch lão tam sửng sốt: “Em không có kéo anh.”
Thạch lão nhị: “........”
Anh ta nhìn anh trai của mình đang cách mình vài bước, sau đó 1nh ta quay lại nhìn mặt của lão tam, cơ thể của anh ta không tự chủ run lên.
Vừa rồi, có người thật sự sờ cổ anh ta!
Thạch lão đại không chịu được nữa, trực tiếp quỳ xuống đất.
“Tiểu cô nương, không không không, đại sư, cô cứu chúng tôi đi.”
“Tôi chịu không nổi rồi, ngài mau mau giúp tôi bỏ thứ đang ở trên lưng tôi đi!”
Lão tam cái gì cũng không cảm nhận được sửng sốt: “Đại ca, anh đang làm gì vậy?”
“Có lẽ nào là thật sự có......”
Lời nói của anh ta đột nhiên dừng lại, hai người còn lại nhanh chóng quay sang nhìn, chỉ nhìn thấy anh ta đang ôm cổ mình, mặt đỏ bừng, mắt lồi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/tan-di/23.html.]
Ngã xuống đất không ngừng vùng vẫy, giống như sắp chết.
Tôi nheo mắt: “Cắn ngón giữa, bôi m.á.u lên trán anh ta.”
“Tiếp theo, tôi niệm một câu anh theo một câu, nhanh lên.”
Thạch lão đại hoàn toàn tỉnh táo, cắn ngón tay giữa và bôi m.á.u lên trán em trai.
Tôi trầm giọng nói: “Ngũ tinh trấn thái, quang chiếu huyền minh. Thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh. Cự thiên mãnh thú, chế phục ngũ binh thiên ma quỷ, vong thân diệt thần. Nơi đó, vạn thần phụng nghênh. Khẩn cấp như luật lệnh.”
Thạch lão đại lắp bắp đọc theo tôi.
Nói xong câu cuối, Thạch lão tam đột nhiên đá chân, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cuối cùng cũng dịu lại.
Anh ta kinh hãi: “Vừa rồi.... vừa rồi có người bịt miệng và mũi của tôi.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vô cùng sợ hãi.
“Thật sự không phải diễn xuất sao? Quá dọa người rồi.....”
“Này là ma tấn công phải không?”
“Họ không phải là hàng chục người c.h.ế.t ở nhà máy Hoa An chục năm trước sao?”
“Lời của Tân Di đại sư nói không thể không tin nha.”
Tuy nhiên lúc này anh em nhà họ Thạch không rảnh xem bình luận, họ quỳ xuống lạy chiếc điện thoại.
“Tân Di đại sư, cứu mạng!”
“Bọn tôi còn trẻ, thật sự không muốn c.h.ế.t đâu!”
Tôi vừa thu dọn đồ vừa nói: “Nói trước, tôi ra ngoài là phải thu phí.”
Thạch lão đại gật đầu liên tục: “Được được được, chỉ cần ngài cứu chúng tôi, giá cả có thể thương lượng.”
Cư dân mạng không hài lòng:
“Không phải cô đang thừa nước đục thả câu sao?”
Tôi chưa kịp nói, ba anh em nhà họ Thạch đã tỏ ra không vui.
“Cậu im đi!”
“Đại sư đừng để ý, đừng để ý.”
Vừa rồi, cửa của nhà máy Hoa An không thể mở ra được nữa.
Bọn họ đã thử nhiều cách nhưng không thể thoát ra được, bây giờ mắc kẹt và sẽ c.h.ế.t ở đây.
Điện thoại không thể gửi tin nhắn hay gọi điện được, chỉ có phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn đó.
Tân Di đại sư chính là hy vọng của họ!
Tôi đeo túi lên vai, lấy điện thoại liền ra khỏi cửa.
Tôi chuyển phòng phát sóng trực tiếp qua điện thoại, nói với họ: “Tôi qua đó phải cần 1 tiếng đồng hồ, mọi người hãy đợi một chút.”
Ba anh em: “.......”
“Đại sư! Chúng tôi đợi không được.”