Trước mặt Ô Ân, cuối cùng Trác Cách cũng tháo xuống sự bình
tĩnh ngụy trang của , chỉ còn sự lo âu và chút sợ hãi chôn sâu trong
lòng.
Thực thương vong như cũng quá khoa trương, nếu như
lúc công thành thương vong như thì phản ứng của Trác Cách sẽ mãnh
liệt đến thế, nhưng đây là thảo nguyên, đánh bại trong tình huống ngoại
tộc chiếm hết địa lợi, liên tưởng đến cảnh mấy chục năm ngoại tộc
Phụng Triển đánh cho tơi bời, Trác Cách thể suy nghĩ nhiều cho
?
So với Trác Cách, Ô Ân bình tĩnh hơn nhiều và : “Bệ hạ
cần quá sầu lo. Mặc dù A Cổ Lạp chút cuồng vọng, nhưng tuyệt đối
là loại vô năng, là đối phương tập kích một cách bất
thường, cộng thêm dùng chiến trận mới lạ. Dưới tình huống trở tay kịp nên
A Cổ Lạp mới phản kích thành, cho nên mới thất bại. Sau A Cổ Lạp
cảnh giác, đối phương sẽ thể lặp mánh cũ.”
Có những lời của Ô Ân, Trác Cách mới dần dần bình tĩnh :
“Ý của ngươi là, nguyên nhân thất bại là do chiến trận kỳ lạ ?”
Ô Ân gật đầu: “Nghe đánh theo lối tập kích ở Đại
Chu nhiều, nhưng chiến trận quá quái dị nên A Cổ Lạp mới thất thủ.”
Mặc dù đối phương là danh tướng tuyệt thế gì, nhưng tin
tức vẫn thể khiến cho Trác Cách lạc quan: “Ngươi biện pháp gì
?”
Mê Truyện Dịch
Ô Ân : “Thần cho rằng tiên nên phái
điều tra lai lịch của kẻ nghiên cứu chiến trận , khi điều tra rõ
ràng, nếu thể cướp thì lấy quyền to lợi lộc khiến phục vụ
cho chúng , đó là nhất, còn nếu thể thuyết phục thì bằng
cách ám sát kẻ để tránh hậu hoạn vô tận.”
Trác Cách suy nghĩ một chút, : “Ngươi lý, còn gì
nữa ?”
Ô Ân dường như do dự một chút mới : “Có lẽ ai trong
bộ vương đình của chúng hiểu rõ chiến trận hơn vị đại nhân , nếu
sự trợ giúp của y…”
Ô Ân tiếp, nhưng Trác Cách hiểu lời còn
xong của , : “Ngươi gặp y, ngươi cho rằng y thật sự sẽ giúp
bổn vương ?”
Ô Ân cắn răng quỳ xuống: “Vương hãn, thần lời
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-tien-de-cung-trong-sinh/chuong-382-ta-va-tien-de-cung-trong-sinh.html.]
nên .”
Trác Cách xuống bộ dáng quỳ phục của , vẻ mặt
thể phân biệt : “Ngươi học điệu bộ của đám Đại Chu từ
bao giờ , cái gì thì cứ là .”
Lúc Ô Ân mới : “Từ khi Vương Hãn quyết định chinh phạt
Đại Chu, vị đại nhân viện đủ cớ bày mưu tính kế cho Vương
Hãn. Vương Hãn đối đãi thành ý với y, nhưng y vẫn còn ôm nhớ nhung Đại Chu,
hành vi đó há chẳng là vong ân phụ nghĩa ?”
Trác Cách nhất thời im lặng, thật lâu mới chậm rãi mở miệng:
“ dù gì y cũng là sư trưởng của bổn vương, một tay phò tá bổn vương
thống nhất thảo nguyên, y tự nguyện, bổn vương cũng ép buộc y.”
“Vương hãn thật bao dung đối với vị đại nhân , đây là ân
trạch của ngài, nhưng dù gì ngài cũng là quân còn chỉ là thần tử. Trên đời
gì chuyện thần tử cuồng vọng coi ân trạch của quân vương là lẽ dĩ
nhiên chứ?”
Ô Ân xong, vẻ mặt Trác Cách đổi trong chốc lát nhưng
nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thường ngày, ông nhàn nhạt : “Đủ
, đừng nhắc những lời nữa, , bản vương sẽ phái
điều tra, về phần những chuyện khác, bổn vương tự an bài.”
Ô Ân vẻ thất vọng, nhưng cũng dám phản bác mệnh lệnh
của Trác Cách, chỉ đành bất mãn thối lui, vì nên thấy vẻ mặt của
Trác Cách khi rời .
Trác Cách đưa hộ vệ tới một viện tử tít ngoài rìa vương đình,
so với trong cung điện lộng lẫy xa hoa thì căn nhà đơn giản đến mức sơ sài,
giống như một nơi thôn trang tầm thường nào đó ở Đại Chu. Trác Cách
rằng bảo hộ nghiêm ngặt của căn nhà thua kém gì cung điện của .
Vệ binh phụ trách tuần tra thấy Trác Cách liền vội vàng quỳ
xuống hành lễ, định thông báo thì Trác Cách ngăn , ông chậm rãi dẫn
thẳng một đường đến thư phòng của Phụng Triển.
Phụng Triển đang sách, thấy Trác Cách tới cũng
hề tỏ giật , chỉ đặt cuốn sách tay xuống, cho dâng và
điểm tâm lên.
Trác Cách kêu thị vệ lui , ông xuống mặt Phụng
Triển, khuôn mặt quen lạ , ông lâu gặp Phụng Triển,
nhưng bao nhiêu như mà Phụng Triển vẫn khác biệt gì mấy so với
năm xưa, già chỉ chính bản ông mà thôi.