TẠ TRƯỜNG NINH TÁI SINH, HẦU PHỦ NÁO LOẠN RỒI!!! - Chương 147: Cũng nên được đưa ra ánh sáng rồi
Cập nhật lúc: 2025-08-06 10:20:12
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Du ma ma chỉ đến đó là dừng.
Lòng đám Tần Tiêu và Tần Khai Nguyên đều hiểu rõ.
Trễ ư? Trễ cái gì?
Tất nhiên là sợ Tần thị c.h.ế.t thì kiếp họ cũng còn cơ hội gặp nữa.
Tần Tiêu mặt đầy nặng nề, nghẹn ngào :
"Đa tạ Hầu phu nhân vẫn còn nhớ đến chuyện để chúng gặp mặt một ."
Du ma ma khách sáo an ủi mấy câu, trong lòng lạnh:
Sao cho các ngươi gặp mặt chứ, phu nhân nhà ngày mai còn chuẩn một vở đại hí đấy!
Giả Liên Ngọc vốn ngày nào cũng đến vấn an lão phu nhân.
Mà nàng tay thì ác độc đến đáng sợ, cây kim thêu bao nhiêu .
Lại thêm Xuân Nương cứ lượn lờ mặt Tần thị.
Khiến bà thể và tinh thần đều suy sụp.
Dù là thể bằng sắt cũng chịu nổi.
Thẩm Tĩnh Vân thêm một trận "hiếu kính" quyết liệt nữa.
Thế nên thể Tần thị mỗi ngày một yếu, e là khó qua khỏi.
Phu nhân mới vội vã sai Du ma ma đến một chuyến.
Tần Tiêu đích tiễn bà cửa.
"Phụ , ngày mai con cùng nhé!"
Tần Khai Nguyên ngay khi Du ma ma rời .
"Phải đấy! Khai Nguyên nên cùng , là hậu bối, cũng nên thăm hỏi trưởng bối."
Tiêu thị cũng chen , đỡ lấy Tần lão phu nhân.
Tần lão phu nhân vốn cũng định chuyện , giờ thì cũng thuận tiện.
Tần Tiêu lắc đầu:
"Không cần .
Một là .
Ta còn xem Khai Tễ."
Nói ông liền rảo bước về phía phòng Tần Khai Tễ.
Tần lão phu nhân cau mày.
Ông chỉ quan tâm đến tên nghiệt chủng .
Chẳng lẻ nhi tử ruột của bằng một đứa con hoang ?
Nói cũng , Tần Huyền đúng là ngu ngốc.
(Tần Huyền là khuê danh của Tần thị.)
Ả nghĩ mà tư thông với hạ nhân trong phủ, còn mang thai ngoài giá thú.
Cuối cùng sinh cái thứ nghiệt chủng Tần Khai Tễ .
Không hổ!
Tệ hơn nữa, bà và Tần Tiêu còn nuôi cái tên nghiệt chủng .
Tần Tiêu từ đến nay còn đối xử công bằng giữa Tần Khai Tễ và Tần Khai Nguyên, khiến Tần lão phu nhân nghẹn một bụng tức.
Tần Khai Tễ là cái thá gì? Cũng xứng đem so với Khai Nguyên ?
Bao nhiêu năm nay, bà luôn khinh thường tiện nhân Tần Huyền.
Cũng Tần Tiêu bất kỳ dính dáng gì đến ả .
Nếu vì lợi ích, bà sớm đoạn tuyệt quan hệ .
May là cuối cùng Tần Huyền cũng sắp c.h.ế.t .
Một khi ả chết, Tần Khai Tễ sống chết, chẳng cũng là chuyện một câu của bà ?
Còn về Ngô thị, đến giờ vẫn tin tức.
Mọi đều cho rằng nàng c.h.ế.t ở xó xỉnh nào đó .
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, Tần Khai Tễ vẫn tỉnh, gầy trơ xương.
Hai má hóp , sắc mặt vàng như nến, thấy chẳng .
Tần Tiêu bên giường nắm lấy tay , nước mắt lã chã:
"Con nhất định vượt qua cửa ải .
Có những lời, phụ từ lâu với con.
Phụ mang chúng xuống mồ."
Tần Khai Tễ vẫn chút phản ứng nào.
---
Tại Hầu phủ.
"Mẫu , Tống Văn Cảnh thật sự mắc bệnh hoa liễu ?"
Vừa thấy Tạ Trường Ninh về đến phủ, Thẩm Tĩnh Thư vội vàng chạy đón.
Thẩm Tri Nghiễn và Thẩm Tri Châu đều đang thương, nên đến.
Tạ Trường Ninh liếc nàng nhạt nhẽo:
"Chỉ là tứ tỷ con hồ đồ thôi, đừng nhắc chuyện nữa."
Tứ tỷ hồ đồ ?
Không, Thẩm Tĩnh Thư , tứ tỷ là thật.
Nếu chuyện đó, chuyện hại hại như thế?
Đắc tội Tống Văn Cảnh là đắc tội trưởng công chúa, tứ tỷ rõ?
Chắc chắn là hoàng thượng ém chuyện xuống...
Nàng rợn .
"Mẫu , con nhất định lời .
Người bảo con gả cho ai thì con sẽ gả cho đó."
Thẩm Tĩnh Thư sợ hãi hứa hẹn.
Nhìn tứ tỷ chọn trúng loại đó...
Thật chẳng bằng mẫu chọn.
---
Tần thị quả thật bệnh nặng.
Sáng thái y tới, tối bà lên cơn sốt cao.
May mà uống thuốc xong thì hạ sốt.
Bà nửa mê nửa tỉnh, mắt khép hờ.
Tạ Trường Ninh sợ bà c.h.ế.t trong đêm, ghé xuống hỏi:
"Ngươi gặp Tần Khai Tễ ?
Có gặp Tần Tiêu ?"
Nghe , Tần thị lập tức mở to mắt, chằm chằm nàng.
Tạ Trường Ninh thầm . bà vẫn cam lòng chết.
"Nếu gặp họ, thì sống cho ."
Nói xong nàng dậy rời .
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-truong-ninh-tai-sinh-hau-phu-nao-loan-roi/chuong-147-cung-nen-duoc-dua-ra-anh-sang-roi.html.]
Đêm xuống.
Có một việc khiến Tạ Trường Ninh vô cùng bất ngờ.
Nàng ngờ Bạch Tích Chi hồi phục tinh thần nhanh đến .
Có lẽ vì quá nhiều chuyện trái lương tâm.
Từ khi Bạch Tích Chi và Khiêm nhi chết, đêm nào Thẩm Tri Tự cũng ngủ yên.
Dù đốt hương an thần trong phòng cũng vô ích.
Đêm nay cũng ngoại lệ.
Khó khăn lắm mới mơ màng ngủ .
"Thẩm Tri Tự, trả mạng cho và Khiêm nhi!"
Một giọng quen thuộc đột nhiên vang bên tai .
Hắn mở choàng mắt, đột nhiên đối diện với khuôn mặt trắng bệch như quỷ của Bạch Tích Chi.
"Á! Maaaaaaa!"
Hắn hét lên thất thanh.
Ánh trăng mờ chiếu qua song cửa.
Hắn thấy rõ ràng.
Bạch Tích Chi ngay bên giường, mặc áo trắng, tóc rũ rượi, ướt sũng nhỏ từng giọt nước.
Hắn hét lên gọi:
"Thanh Thư! Thanh Thư!"
"Ngươi là đồ bạc tình!
Khiêm nhi còn nhỏ như , ngươi tay g.i.ế.c nó.
Ngươi trả mạng cho chúng !"
Bạch Tích Chi đột ngột nhào tới, bóp chặt cổ .
Hắn nghẹn thở, run rẩy, cảm nhận rõ từng giọt nước lạnh băng nhỏ từ tay nàng lên da thịt .
Hắn sợ đến phát cuồng, liên tục la hét "ma… ma…"
Lúc , Thanh Thư chạy , thắp sáng nến, hoảng hốt hỏi:
"Công tử ?"
Bạch Tích Chi vẫn đang bóp cổ Thẩm Tri Tự, mà Thanh Thư như hề thấy gì.
Thẩm Tri Tự chỉ nàng, run rẩy hét:
"Ngươi thấy ?
Nàng đang bóp cổ đấy!
Mau cứu !"
Thanh Thư mù mờ:
"Công tử đừng dọa tiểu nhân, nào ai ?"
"Có! Dưới đất còn vũng nước kìa!
Nhất định nàng thành thủy quỷ tới đòi mạng !"
Thanh Thư theo:
"Công tử, đất gì cả."
Đồng tử Thẩm Tri Tự co rút kịch liệt, chẳng lẽ… chỉ thấy Bạch Tích Chi?
Hắn càng thêm hoảng loạn, gào "ma! ma!", đến khi sắp nghẹt thở thì Bạch Tích Chi mới buông tay.
Nàng lặng lẽ xa xa, lạnh khanh khách:
"Khặc khặc khặc…"
Thẩm Tri Tự co rúm trong góc tường, run như cầy sấy:
"Ngươi mau đuổi nàng …"
Thanh Thư dáo dác tìm quanh:
"Ai cơ? Ở ?"
Hắn sắp phát điên, nghi ngờ chính ảo giác, bèn bảo Thanh Thư lấy gương đồng.
Vừa soi, hoảng hốt thấy cổ dấu bầm do bóp.
Hắn hét lên kinh hoàng chỉ cho Thanh Thư xem, nhưng Thanh Thư vẫn thấy gì.
"Choang!" Gương rơi xuống đất.
"Áaaaaaa!"
Hắn chui tọt chăn, dám ló đầu .
Thanh Thư ngoảnh liếc Bạch Tích Chi.
Nàng khẽ cong môi.
Từ nay trở , mỗi đêm nàng sẽ đến tìm đòi mạng.
"Thẩm Tri Tự, ngươi trả mạng cho !
Ngươi thấy ?
Khiêm nhi cũng đến tìm ngươi đấy!
Nó đang lưng ngươi, rằng 'Cha ơi, con nhớ cha… mau xuống chơi với con…
Ở đây lạnh lắm, con cha đến với con'…"
Giọng nàng dịu dàng mà u ám, liên tục kích thích thần kinh .
Thẩm Tri Tự vô thức sờ lưng, và chạm ... một bàn tay.
Hắn hét lên ngất xỉu tại chỗ.
Thanh Thư: "..."
Hắn lặng lẽ rút tay về, bĩu môi:
"Làm , nhất đừng chuyện thất đức."
---
Sáng sớm hôm .
Tần Tiêu xe ngựa đến Hầu phủ.
Trước khi , ông còn cố ý ghé thăm Tần Khai Tễ một .
Ông rời , thì một cỗ xe ngựa khác cũng dừng cửa Tần gia.
Người bước xuống chính là Xuân Nương.
---
Tại Hầu phủ, Tần Tiêu như mong đợi, gặp Tần thị.
Tạ Trường Ninh dậy, với vẻ thản nhiên:
"Thân thể mẫu .
Dạo gần đây bà nhớ .
Mà chắc cũng nhiều điều với bà.
Vậy xin phiền."
Nói xong, nàng chậm rãi rời , khi khuất bóng còn cố ý liếc hai họ một cái đầy thâm ý.
Một vài bí mật... cũng đến lúc đưa ánh sáng .