Hàn Diệp nghe thấy có tiếng khúc khích cười nhẹ, song vẫn cúi đầu bất động.
Gương mặt tuấn tú ấy chẳng lộ chút cảm xúc, phong thái điềm nhiên như thể "Thái Sơn sụp trước mắt mà mặt không đổi sắc", thật khiến người ta phải tán thưởng.
Quan phu tử trông thấy, không khỏi khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Đây đích thực là một nhân tài, ắt có thể dốc lòng bồi dưỡng.
Lại hàn huyên đôi câu, thời gian cũng vừa đến bữa.
Quan phu nhân vốn là phụ nhân đôn hậu, luôn miệng mời ăn, mời uống. Còn Quan Tuyết Yến thì ngồi một bên, lén lút liếc nhìn Hàn Diệp.
Trong thư viện, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi chẳng ít, nhưng chẳng ai lọt được vào mắt Quan Tuyết Yến — kẻ thì chỉ được cái mã ngoài, người thì xấu xí dị hợm. Duy có Hàn Diệp, vừa nho nhã lễ độ, lại dung mạo anh tuấn, thực hiếm thấy một nam tử trẻ tuổi như vậy. Quan Tuyết Yến chẳng thể nào dời nổi ánh mắt, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn trộm.
Quan phu nhân thấy vậy, giận dữ dưới bàn đá mạnh vào chân nữ nhi một cái. Đến khi nghe Hàn Diệp ngỏ ý muốn ở lại thư viện, ngủ tại thông xá, bà mới thật sự nhẹ nhõm thở ra.
Tiễn Hàn Diệp rời phủ, Quan phu nhân liền nghiêm mặt quở trách nhi nữ:
“Thu ngay ánh mắt lại cho ta! Đừng có suốt ngày liếc ngang liếc dọc. Hàn Diệp là người đã có gia thất rồi!”
Quan Tuyết Yến hừ một tiếng:
“Bàn ăn nhỏ xíu như vậy, chẳng lẽ con cứ nhìn chằm chằm vào bát cơm mãi chắc? Với lại con cũng đâu có ý gì, liếc nhìn vài cái thì đã sao?”
“Không có ý thì tốt. Nếu có, cũng phải lập tức chôn sâu, nghe rõ chưa? Phụ thân con là người có học, con chớ khiến ông ấy mất mặt!”
“Biết rồi mà...”
Quan Tuyết Yến càu nhàu một câu, rồi uể oải trở về phòng.
Cầm lấy bức thêu đôi uyên ương còn dang dở, trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn tú của thiếu niên kia, nàng ta không nhịn được mà khúc khích cười thầm.
Cùng lúc đó, Hàn Diệp trong lòng tĩnh lặng như nước, thấy trong gian thông xá có mấy quyển sách liền tiện tay lật xem.
Hắn hiểu rõ, bản thân có thể bước đến hôm nay, tất cả đều nhờ vào sự ủng hộ và hy sinh thầm lặng của La Vân Khỉ. Nghĩ đến nàng ở nhà một mình chăm lo cho hai đứa em nhỏ, Hàn Diệp càng không dám phí hoài dù chỉ một khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-30-han-diep-da-la-nguoi-co-gia-that-12.html.]
Đến giờ tan học, vài học sinh từ nơi khác cũng trở về, tổng cộng cùng Hàn Diệp chỉ có vài người, nên chỗ ở khá rộng rãi.
Mọi người tuổi tác tương đồng, không bao lâu đã bắt chuyện thân thiết. Có một người tên là Lý Thận, tính tình cởi mở, lập tức kể ra vài chuyện tiếu lâm tục tĩu, khiến đám học sinh cười ầm.
Hàn Diệp nghe xong, trong đầu lại bất giác hiện lên hình bóng La Vân Khỉ.
Mùi thơm thanh khiết như u lan phảng phất bên mũi, thân hình mềm mại uyển chuyển như nước, khiến lòng người không khỏi xao xuyến...
Nhớ lại dáng vẻ nàng khi ấy, e ấp như thỏ non bị kinh hãi, Hàn Diệp không kìm được mà khẽ cong khóe môi, mỉm cười.
Sáng hôm sau, Hàn Diệp chính thức nhập học.
Lúc các học sinh cắm đầu đọc sách, thì bên nhà, La Vân Khỉ cũng đã dậy từ sớm.
Nàng đem bánh bao và bánh bột ngô cắt thành từng dải nhỏ, thả vào dầu mà rán, chẳng mấy chốc đã làm ra hai thau đầy, mùi thơm lan tỏa khắp sân. Để lại phần cơm trưa cho hai đứa nhỏ, nàng liền cùng Tạ Tường Vi lên trấn họp chợ.
Nhờ có ‘Siêu thị’ lưu trữ được thực phẩm, La Vân Khỉ chỉ mang một phần nhỏ làm hình thức, bằng không đi đường hai canh giờ, thể nào cũng mệt đứt hơi.
Tạ Tường Vi là cô nương tháo vát, chỉ một buổi chiều và một đêm, đã đan xong bốn đôi dép cỏ.
La Vân Khỉ thấy hoa văn tinh xảo, không khỏi buông lời tán thưởng, còn cố ý gói một phần bánh ngô và bánh bao đem biếu, bảo nàng đem về cho phụ thân nếm thử.
Dù trưởng thôn không ra mặt giúp đỡ trong chuyện Lý Nhị Nương gây rối, nhưng ông vẫn xử lý công bằng, nghĩa ấy, La Vân Khỉ luôn ghi tạc trong lòng.
Tạ Tường Vi đỏ bừng mặt, cố từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng nhét vào tay.
La Vân Khỉ trong lòng còn nghĩ, phải tìm cơ hội đến bái phỏng Phương Huyện lệnh một chuyến. Dù gì cũng đã mượn danh người ta mấy lần, lại thêm Hàn Diệp học tại huyện thành, nếu có chuyện bất trắc, nhờ có quan hệ này cũng dễ xoay sở hơn.
Nghĩ tới đây nàng lại than nhẹ một tiếng — ở hiện đại thì chỉ biết ăn no mặc ấm chẳng màng thế sự, còn từng cười mẹ mình lo chuyện bao đồng. Nào ngờ đến cổ đại, bản thân lại lo toan còn hơn cả bà…
Đang chuẩn bị bày hàng, chợt thấy Tạ Tường Vi giơ tay chỉ về phía trước.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Tẩu tử, kia chẳng phải là Lưu Thành Vũ đấy sao?”