Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 159
Cập nhật lúc: 2025-03-29 22:00:25
Lượt xem: 6
Quả nhiên, hắn không trả lời câu hỏi, nhưng trong lòng Tô Dung đã hiểu rõ tất cả.
Thời gian nửa tiếng không quá dài, nhưng trên du thuyền chẳng có gì để giải trí, cảm giác thực sự rất nhàm chán.
Chị Đường tận dụng cơ hội này để tìm kiếm thêm manh mối. Chị hỏi:
"Xin hỏi, trong bữa tiệc tối có chỗ nào cần phải trả tiền không?"
Thực ra, câu hỏi này có thể dành cho nhân viên mặc áo đỏ ở tầng trên. Nhưng cái gã nhân viên đó dối trá đến mức không chớp mắt, nên dù có hỏi, cũng không thể tin tưởng câu trả lời của hắn.
Nhân viên áo đen vẫn giữ thái độ bình tĩnh, đáp:
"Không, tất cả vật tư và dịch vụ trên du thuyền đều miễn phí, bao gồm cả những phục vụ hiện tại của chúng tôi."
Câu trả lời này hoàn toàn phù hợp với quy tắc được cung cấp từ trước. Tuy nhiên, chính vì cụm từ "Gần như giống nhau", nên mới có chỗ khác biệt. Chị Đường nhạy bén nhận ra điểm này:
"‘Phục vụ hiện tại’ là sao? Sau này sẽ không còn phục vụ như thế nữa à?"
Nhân viên áo đen chậm rãi giải thích:
"Không phải vậy. Tôi nói ‘phục vụ hiện tại’ tức là đang chỉ đến việc nhân viên chúng tôi đang hỗ trợ các vị, giải đáp thắc mắc và sắp xếp hoạt động. Trên lý thuyết, những dịch vụ này đáng lẽ phải tính phí."
Chị Đường gật đầu. Việc thu phí dịch vụ là chuyện hiển nhiên, nhưng thường thì chi phí đó sẽ được gộp chung vào giá sản phẩm hoặc dịch vụ. Tuy nhiên, trên du thuyền này, mọi thứ đều miễn phí, kể cả vé lên thuyền.
Những người khác dường như không nhận ra có điều gì bất thường. Sau khi nghe nhân viên giải thích, họ cũng không đặt nghi vấn gì thêm.
Nhưng Tô Dung thì khác.
Thứ nhất, cô biết quy tắc đã có sai sót. Thứ hai, nếu chỉ để nói những lời này, thì tại sao nhân viên lại cần nhấn mạnh cụm từ "Phục vụ hiện tại"? Cô cảm giác câu nói đó vẫn còn che giấu điều gì đó. Có thể liên quan đến "phục vụ trong tương lai" mà chị Đường nhắc đến, hoặc thậm chí còn liên quan đến một điều gì khác mà họ chưa phát hiện ra.
Khi Tô Dung còn đang suy nghĩ, mấy người Tề Hàn đã đi ra ngoài.
Cũng giống như Chu Hâm, sắc mặt bọn họ trông vô cùng mệt mỏi và có chút hoảng hốt.
"Tôi đói quá!" Vừa bước ra, Tề Hàn đã kêu than, "Sớm biết thế này tôi đã đi ăn trưa với cậu rồi mới vào rèn luyện!"
Tô Dung mỉm cười:
"Phòng ăn buffet dưới tầng có đồ ăn ngon lắm đó." Sau đó cô quan tâm hỏi: "Bên trong thế nào? Có nguy hiểm gì không?"
Tề Hàn lắc đầu:
"Không có. Y như lời Chu Hâm nói thôi, chỉ là rèn luyện bình thường. Nhưng mệt lắm! Ở thế giới thực, tôi còn chưa từng tập thể dục, mà trong này lại cảm giác như có thể giảm béo luôn ấy."
Nếu chỉ như vậy thì dường như không có vấn đề gì. Tô Dung không chắc liệu mình có đang suy nghĩ quá nhiều không. Là một thám tử, cô vốn có tính nghi ngờ rất cao. Nhưng dù sao đây cũng mới là ngày đầu tiên, chưa có nguy hiểm gì lớn cũng là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/159.html.]
"Đúng rồi, Tiểu Tiểu, em vẫn chưa định vào tập sao?" Chị Đường hỏi.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Tô Dung kiên định lắc đầu. Hiện tại phòng tập thể dục chưa có nguy hiểm không có nghĩa là cô sẽ thay đổi quyết định. Trước khi có thể xác định chính xác về thời gian, thì ăn tối xong rồi đi rèn luyện vẫn là lựa chọn an toàn nhất.
Thấy cô kiên quyết, chị Đường khẽ cười rồi lùi lại một bước, tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn:
"Vậy thì tối nay chị đi cùng em luôn. Hai chị em mình có thể chăm sóc nhau."
Tô Dung biết, chị Đường nói vậy không phải vì bản thân chị ấy cần giúp đỡ, mà vì muốn hỗ trợ cô. Trước mắt, cô chưa thể hiện được gì quá đặc biệt, trong khi chị Đường lại là một người rất mạnh, còn sở hữu đạo cụ quái đàm. Nếu chị ấy đi cùng cô, chắc chắn là vì muốn giúp đỡ cô nhiều hơn.
Cô khẽ cười: "Cảm ơn chị Đường."
Sau đó, cô nhìn về phía Tiền Hạo Vũ:
"Bây giờ anh định vào trong luôn à?"
Không biết vì lý do gì, Tiền Hạo Vũ cũng lắc đầu: "Tôi cũng đợi tối rồi đi."
Nghe vậy, mắt Tô Dung sáng lên:
"Vậy thì đúng lúc, chúng ta qua phòng anh xem thử có đồ vật gì không!"
Những tờ giấy trong phòng mọi người khác đều đã được đọc qua, chỉ còn phòng của Tiền Hạo Vũ là chưa. Những người khác có thể quên, nhưng Tô Dung thì không.
Được nhắc nhở, chị Đường cũng gật gù:
"Đúng ha, vừa hay bây giờ cũng rảnh, đến phòng cậu xem thử đi. Lúc nãy suýt nữa thì quên mất."
Chu Hâm khoanh tay, cười trêu ghẹo:
"Đúng rồi đấy! Tiền Hạo Vũ, cậu quan sát kém lắm, để bọn tôi giúp cậu tìm manh mối, tránh bỏ sót thứ gì quan trọng."
Mặc dù nhận ra Chu Hâm đang châm chọc mình, nhưng Tiền Hạo Vũ cũng không tức giận, thậm chí còn ngoan ngoãn gật đầu:
"Được, vậy thì đi thôi. Nhưng nhớ kỹ, nếu nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà vệ sinh, tuyệt đối không được bước vào!"
Đó là một lời cảnh báo đã phải trả giá bằng sinh mạng, tất nhiên không ai dám xem nhẹ.
Lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên:
"Các người định đi đâu vậy?"
Người đàn ông áo lông mở miệng hỏi. Rõ ràng, anh ta biết họ đang muốn hành động riêng lẻ, nhưng vẫn cố tình chen chân vào. Tây Tây cũng bước lại gần, có vẻ cô ấy cũng nhận ra đây là một cơ hội tốt để thu thập manh mối.
Nhìn họ, chị Đường đột nhiên mỉm cười:
"Có lẽ, anh cũng đã phát hiện ra thứ gì đó trong phòng mình rồi đúng không?"