Ta Có Thể Nhìn Thấy Chính Xác Quy Tắc Quái Đàm - 157

Cập nhật lúc: 2025-03-28 21:34:00
Lượt xem: 8

Dưới ánh đèn vàng nhạt trong phòng ăn, người đàn ông áo lông nhìn chị Đường, khóe môi cong lên một nụ cười gượng gạo.

"Cho nên, rốt cuộc các người cũng không thu hoạch được gì sao?" Chị Đường cười nhạt, giọng điệu xen lẫn chút châm chọc.

"Đương nhiên không phải." Người đàn ông áo lông lắc đầu, dường như đã dự đoán trước phản ứng của chị. Anh ta hắng giọng, chậm rãi nói tiếp: "Không thể vào phòng y tế, chúng tôi liền chuyển hướng tìm kiếm manh mối ở tầng hai. Cô đừng xem thường, chúng tôi thật sự tìm được một chút tin tức liên quan đến ‘Cá’!"

Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều đồng loạt quay sang, ánh mắt đầy chờ mong. "Cá" chính là chìa khóa quan trọng nhất vào lúc này. Nếu có thể tìm được thịt cá, họ sẽ có cơ hội sử dụng cửa hàng tổng hợp.

"Lúc đó, chúng tôi hỏi một nhân viên ở phòng ăn ngoài trời xem nơi này có bán thịt cá không. Hắn bảo không có, quán ăn không bán thịt cá. Chúng tôi lại hỏi trên con tàu này có thịt cá hay không, hắn liền trả lời một cách đương nhiên rằng ‘Cá thì đương nhiên phải ở dưới biển rồi’."

Nếu người đàn ông áo lông dừng lại tại đây và kết luận rằng "Vậy nên cá chắc chắn đang ở trong biển", có lẽ Tô Dung sẽ không muốn lãng phí thêm thời gian với nhóm này nữa. Nhưng may mắn là anh ta không nói vậy, mà tiếp tục:

"Nhưng đáp án sao có thể đơn giản như thế được? Hơn nữa, thái độ của hắn rõ ràng rất kỳ lạ, như đang cố tình giấu diếm điều gì. Tôi hỏi hắn, nếu cá ở dưới biển thì vì sao không ai dám câu lên? Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị vô cùng..."

Người đàn ông quần ống loe lập tức tiếp lời, giọng nói đầy cảm xúc: "Chính là cái kiểu ánh mắt nhìn kẻ ngốc ấy!"

Người đàn ông áo lông trầm mặc một giây, rõ ràng không hài lòng với cách diễn đạt đó, nhưng vẫn giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục kể:

"Sau đó, người nhân viên nói với tôi một câu: ‘Cá này không cần câu’... Rồi im lặng, không nói thêm gì nữa."

Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều thông tin.

Không cần câu?

Điều đó có nghĩa là, thứ gọi là "Cá" này tuyệt đối không phải cá bình thường. Nếu không phải cá bình thường, vậy nó cũng không nhất định phải ở dưới biển.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Nói cách khác, họ có thể lấy được "Cá" theo một cách khác.

Chu Hâm từ quầy buffet quay lại, trên tay bê một khay thức ăn phong phú với bò bít tết, trứng cá muối và sushi. Nghe đoạn hội thoại cuối cùng, cậu ta không khỏi bực bội nói: "Đám nhân viên này rõ ràng biết rất nhiều, nhưng lại cứ giấu giấu giếm giếm."

Tô Dung nhìn khay thức ăn của Chu Hâm, cảm giác bụng cũng hơi đói. Cô đứng lên, tiện thể hỏi: "Có ai muốn tôi lấy giúp đồ ăn không?"

"Chị muốn! Salad rau dưa và cháo trắng là được rồi." Chị Đường đáp.

Chu Hâm lập tức chen vào: "Cô ăn ít vậy thôi à? Ngay cả thịt cũng không có? Ở trong quái đàm thì không cần giảm béo đâu!"

Chị Đường cười nhạt, không đáp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-the-nhin-thay-chinh-xac-quy-tac-quai-dam/157.html.]

"Làm phiền cô lấy giúp tôi và Tiểu Lưu mỗi người một bát cháo." Người đàn ông áo lông nói. Tiểu Lưu - người đàn ông quần ống loe - vốn định gọi thêm một phần thịt, nhưng bị ánh mắt của người đàn ông áo lông chặn lại, đành im lặng.

Trong quái đàm, cơm và thức ăn chay thường đáng tin hơn thịt, bởi không ai dám chắc thịt ở đây có nguồn gốc từ đâu. Nếu chẳng may là "Thịt cá", vậy chẳng phải sẽ trực tiếp vi phạm quy tắc sao?

Nhưng rõ ràng Chu Hâm không nghĩ đến điều đó, mà những người khác cũng chẳng ai lên tiếng nhắc nhở. Dù sao thì cậu ta cũng đã ăn một miếng rồi, bây giờ có nói cũng chỉ khiến mọi người thêm hoang mang mà thôi. Trong môi trường này, ai cũng phải tự lo cho mình trước tiên.

Cô gái tóc đuôi ngựa - Tây Tây - cùng Tiền Hạo Vũ cũng đứng lên, quyết định đi cùng Tô Dung. Có ba người đi chung, ít nhất sẽ an toàn hơn.

Trên đường đến quầy buffet, Tiền Hạo Vũ bỗng hạ giọng hỏi: "Tây Tây, người đi cùng cô… c.h.ế.t rồi sao?"

Tây Tây - cái tên này được báo danh sau Tô Dung, khiến cô cảm thấy có chút nghi ngờ rằng đối phương đã sao chép ý tưởng đặt tên của mình.

Tây Tây gật đầu, vẻ mặt bình thản đến kỳ lạ: "Hắn ta c.h.ế.t trong nhà vệ sinh."

"Chết như thế nào?" Tiền Hạo Vũ truy hỏi.

"Chờ về bàn rồi nói."

Tô Dung cũng tò mò muốn biết nên nhanh chóng chọn bốn bát cháo, rồi cùng hai người họ quay trở về.

Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Tây Tây bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra:

"Cả hai chúng tôi đi dạo một vòng tầng một, nhưng không tìm thấy bất kỳ lối nào thông ra ngoài. Sau đó, hắn muốn quay lại phòng mình kiểm tra thử. Khi vừa vào phòng, trong nhà vệ sinh đột nhiên phát ra tiếng động ‘lộc cộc lộc cộc’. Quy tắc nói rằng tình huống này là an toàn, không cần để ý."

Tô Dung nhíu mày. Cô có thể đoán được chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo.

"Nhưng hắn ta chỉ tin nửa câu đầu, không tin nửa câu sau. Vậy nên hắn quyết định vào nhà vệ sinh xem thử."

Tô Dung không khỏi thở dài trong lòng. Đúng là tự tìm c.h.ế.t một cách tinh tế.

"Vậy sau đó thì sao?" Chị Đường hỏi, giọng điệu bình tĩnh nhưng rõ ràng có chút gấp gáp. Tờ giấy mà chị tìm thấy có liên quan đến quy tắc này, nếu lời Tây Tây nói trùng khớp, thì có thể chứng minh nội dung trên giấy là đáng tin cậy.

"Tôi không muốn vào, nên đứng bên ngoài chờ. Đột nhiên, cửa nhà vệ sinh đóng sập lại. Tôi cố gắng mở nhưng không được, gọi hắn cũng không ai trả lời. Sau đó, bên trong hoàn toàn im lặng. Đợi rất lâu, cửa mới tự động mở ra..."

Tây Tây dừng lại một chút, rồi mới chậm rãi nói tiếp:

"Nhìn vào trong, tôi chỉ thấy một chậu đầy m.á.u loãng. Còn hắn… không thấy đâu nữa."

Loading...