Quá lúng túng! Xấu hổ vô cùng!
Trần Viễn xuất hiện, gần như tất cả “đối tượng l.i.ế.m cẩu” đồng loạt tiến về phía . Trong đám em gái , quen , chẳng , nhưng chiều nay các nàng cùng một mục đích: mời Trần Viễn ăn riêng. Khó ở chỗ, ánh mắt bao , nếu chỉ nhận lời một cô, chẳng là đắc tội cả phần còn ? Làm thể bên trọng bên khinh?
“Oa! Là Yên tổng! Yên tổng !”
“Yên tổng soái quá, soái bạo!”
“Trần Viễn lão công, em yêu ! Lão công ký tên cho em với!”
“Lão công đỉnh nhất! Đệ nhất thiên hạ!”
“Trần Viễn lão công, em gả cho !”
lúc Trần Viễn còn đang lúng túng, xử lý mối quan hệ rối ren mắt thế nào, thì một đám fan cuồng bỗng ồ ạt lao đến. Chỉ để một chữ ký của Trần Viễn, nhiều mừng phát , cô kích động mặt đỏ tai hồng, mồ hôi rịn đầy lòng bàn tay. Có lẽ đây là đầu các em đến gần nam thần như , tâm tình vỡ òa cũng .
Đám fan lên đến vài trăm , tuổi còn trẻ, học sinh cấp ba chiếm đa ; lớn lắm cũng chỉ ngoài hai mươi, khả năng còn học sinh trung học.
“Đẹp trai quá! Trần Viễn ca ca trai quá! Em lớn lên nhất định gả cho !” – một cô bé THCS mà mắt long lanh.
Lượng fan hề thưa bớt theo thời gian, trái ngày một đông. Nếu là đây, ắt Trần Viễn khó chịu rời . hôm nay, ung dung, kêu mang đến một ghế bảo an, thong thả ký tặng.
“Ta dựa , Yên tổng thế, ký cho đám nữ fans ?”
“Đông thế , ký đến bao giờ mới xong?” – một công tử nhà giàu bật bực dọc.
“Không đợi thì , ai giữ. Thời gian của ngươi quan trọng, thời gian của Yên tổng quan trọng?” – Trương Hạo Thiên lạnh giọng. Nói xông đám đông, nhận việc giữ trật tự, chẳng khác một bảo an thực thụ:
“Xếp hàng, trật tự! Từng một, đừng chen!”
Cách của Trương Hạo Thiên khiến nhiều ấm choáng váng, nhưng nhanh kẻ ngộ :
“Ta dựa , Thiên ca cũng ‘chơi chiêu’, bảo chuyện với Yên tổng!”
“Ta cũng phụ giữ trật tự!”
“Yên tổng còn thiếu cái bàn. Mau khiêng bàn đến! Ta ‘lộ mặt’ Yên tổng cái !”
Thế là một nhóm công tử đồng tâm hiệp lực, một buổi ký tặng lâm thời liền khai màn.
“Cuối cùng cũng chữ ký của Trần Viễn lão công! Vui quá!”
“ , ngờ Yên tổng thiện , còn thuận dân hơn cả minh tinh giới giải trí!”
HY
“Này , đừng đánh đồng ‘đám cún con’ giới giải trí với Yên tổng! Khác đẳng cấp. Chỉ cần Yên tổng mở miệng, mua gọn luôn công ty quản lý của ‘cún con’ , so !”
“Cũng đúng. Trần Viễn lão công trai, tài hoa, còn giàu— hảo trong lòng em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-9-trieu-ty-tien-liem-cau-ban-dich-full-khong-phai-convert-nhe/chuong-593-biet-ly-ba.html.]
Đám fan mê mẩn chữ ký thì gào thét hoa si. Sự kiện càng lúc càng ồn, fan tụ về càng đông. Cảnh tượng khiến đám độc ‘liếm cẩu’ ngoài… ghen đến phát tím. Trong lòng họ bất công kinh khủng:
“Đây là kiểu vợ tương lai mà chúng bỏ mấy trăm ngàn lễ hỏi ư?”
“Ngây thơ quá. Mấy trăm ngàn đủ, còn nhà, còn xe; dịu dàng, săn sóc, lãng mạn. Không thì tiểu cô nương nào chịu gả?”
“Mẹ nó, xong … khỏi cưới! Cưới vợ là hạ thấp chất lượng sống! Độc thơm ? Tìm về một ‘tổ tông’ gì?”
“Ta cũng chẳng hiểu. Sao các nàng chịu ‘liếm cẩu’ của Yên tổng mà chịu ‘tổ tông’ của ?”
“Phốc ~”
Câu đánh thẳng linh hồn, suýt nữa khiến đám độc cẩu phun máu!
Cứ thế, một canh giờ trôi qua trong vô thức. Nhiều bắt đầu mất kiên nhẫn, trong đó ít công tử nhà giàu dứt khoát bỏ . Họ vốn kiêu ngạo, tính khí: hôm nay đến cổ vũ là cho mặt mũi . Yên tổng nổi tiếng, giàu thì đúng, nhưng thiếu Yên tổng họ vẫn chơi vui như thường. Đâu thiếu một là trái đất ngừng .
Còn Trương Hạo Thiên – đại thiếu địa sản – bảo an giữ trật tự? Nói dễ là nghĩa khí; thẳng thì… liếm. Có phần tự hạ phận.
Tách tản dần, hơn nửa đám ấm bỏ về. Cuối cùng chỉ còn chừng hai, ba chục ở giúp giữ trật tự cho Trần Viễn. Tất cả Trần Viễn đều ghi nhận.
Chờ thêm một lúc, Đỗ Tiểu Nguyệt bắt đầu nổi trận:
“Lưu Văn Triết, thấy Trần Viễn căn bản coi ngươi là . Chuyện của ngươi chẳng lẽ bằng đám fans xin chữ ký ?”
“Chỉ để ký tên mà bắt ngươi đây hơn một giờ, chẳng thèm ngó. Ngươi còn khoe quan hệ với lắm? Ta thấy ngươi lừa !”
“Được , giải thích nữa. Chia tay !”
“Hai tháng rưỡi nay, đúng là mắt chó mù, phí hoài thời gian!”
Đỗ Tiểu Nguyệt càng nghĩ càng bực. So với nam sinh khác – chạy siêu xe vài triệu đỗ kín nhà thi đấu, hơn trăm chiếc xếp hàng, cái nào chất lượng cũng ăn đứt Lưu Văn Triết. Mới nãy WC, còn xin WeChat của cô. Nhìn Lưu Văn Triết? Mặt mũi uất ức, chẳng dáng đàn ông.
Cô từng tưởng là kho báu tiềm năng, dựa quan hệ với Trần Viễn ắt thăng tiến nhanh. hai, ba tháng ở cạnh, cô mới sai to: đầu gỗ, đối nhân xử thế, vì tranh lợi. Một gã đàn ông cả ngày ai bảo gì nấy – loại đàn ông tương lai ? Càng càng chán.
Sáng nay còn tàu điện ngầm tới. Tiền taxi cũng tiết kiệm? Chịu hết nổi!
Cô vẫn nín giận, nhưng giờ bảo nhờ giúp kiếm việc, thì ngập ngừng ấp úng; chờ hơn một giờ cũng dám mở miệng. Chẳng lẽ bắt cô hộ?
Nam nhân kiểu , lấy một chút đảm đương. Đỗ Tiểu Nguyệt càng nghĩ càng phiền, đúng là đồ nhóc vô dụng!
“Tiểu Nguyệt… ngươi đùa chứ? Ta ngươi giận, xin … là !”
“ giờ Trần Viễn đang ký cho fans, lúc mà chuyện … tiện. Chờ một lát, hoặc ngày mai tìm thời điểm thích hợp…”
“Ai cho ngươi giỡn? Ta chia tay. Lỗ tai ngươi điếc ?” – Đỗ Tiểu Nguyệt dứt khoát.
Lời dứt, mặt Lưu Văn Triết tái mét …