Không từ lúc nào, vết sẹo mặt nàng kỳ diệu bong , hơn nữa để chút dấu vết nào. Làn da mới sinh, mềm mịn như da trẻ nhỏ; nếu tận mắt chứng kiến, e rằng chẳng ai tin nổi đó mặt nàng từng một vết rạch sâu, đáng sợ đến . Thực sự quá thần kỳ!
Trong gương là một phụ nữ mắt ngọc mày ngài, sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn. Dẫu trang điểm cầu kỳ, nhan sắc vẫn rực rỡ tuyệt luân; như phù dung nở mặt nước, tự nhiên mà tinh khôi, chẳng chút vết đục đẽo. Một gương mặt như thế, cộng thêm phận nữ tổng giám đốc trị giá hơn trăm tỷ, tự nhiên tỏa một khí chất phương hoa tuyệt đại, khiến mà sững sờ.
“Thì … lão bản đều là thật. Hắn từng lừa dối !”
“Thuốc mỡ trị sẹo do lão bản tự tay bố trí, còn thần kỳ hơn tưởng tượng!”
Với một phụ nữ khôi phục gương mặt, đó chẳng khác nào giành một đời sống mới. Trần Viễn chính là Chúa cứu thế kéo nàng khỏi u tối. Nguyệt Lăng Sương một nữa cảm nhận : lão bản đối với nàng coi trọng và tin cậy, tuyệt hề qua loa.
Thứ thuốc mỡ thần kỳ , thì giản đơn, nhưng để nghiên cứu chế , tốn bao nhiêu tâm lực và đánh đổi. Giá trị của nó vượt xa điều nàng từng tưởng. Lúc , nàng còn cho rằng đó chỉ là lời an ủi của Trần Viễn.
“Không… những gì lão bản trả giá vì , tin tưởng , tất cả… đều nhiều hơn nghĩ. Chỉ là xưa nay thích phô bày mà thôi!”
“Ầm!”
Trong đầu Nguyệt Lăng Sương như tiếng nổ. Một luồng cảm động đánh thẳng tim, như mạch nước phun trào. Nước mắt nóng hổi lăn tăn ở khóe mắt, nàng cố nén để rơi xuống—bởi nàng cho phép yếu mềm.
“Yên tổng đối xử với như , Tiểu Nguyệt nguyện dùng cả phần đời còn để thề c.h.ế.t theo, chấp nhận vì lão bản trả giá tất cả!”
“Nguyệt Lăng Sương: Độ thiện cảm +1”
“Nguyệt Lăng Sương: Độ thiện cảm +1”
“Độ thiện cảm hiện tại: 97 điểm.”
“Keng! Liếm cẩu đối tượng Nguyệt Lăng Sương kí chủ yên lặng trả giá cảm động, độ thiện cảm đột phá 97 điểm, thưởng cho kí chủ +20 cường hóa điểm!”
HY
“Cường hóa điểm còn của kí chủ: 109 điểm!”
________________________________________
Lúc Trần Viễn đang ở du thuyền xa hoa trải nghiệm đủ loại hưởng thụ thượng đẳng. Bên cạnh còn vài đội nhiếp ảnh bám sát chụp.
Tối qua, một công nhân đề xuất: ghi đời sống thường nhật của Yên tổng Hải Dương Quang Minh, đó biên tập thành video ngắn, đăng từng phần lên các nền tảng lớn. Dựa sức ảnh hưởng của Yên tổng, biến Quang Minh Hào thành điểm check-in của giới võng hồng, hấp dẫn khách du lịch.
Mọi nghĩ thấy m.á.u lửa:
“Mẹ nó, bàn ăn là nơi Yên tổng dùng bữa!”
“Cái giường là giường Yên tổng từng ngủ!”
“Chiếc sofa là nơi Yên tổng !”
“Lên thuyền , thể trải nghiệm một đời sống xa hoa như đỉnh cấp phú hào!”
Chỉ cần đặt ngưỡng giá quá cao, mở gói trải nghiệm một ngày hoặc nửa ngày, bán vé tầm một hai nghìn, thêm Buffet xa hoa; chịu chi hơn thì cả trực thăng đưa đón, đủ loại dịch vụ đỉnh cấp… Với tính hiếu kỳ của cư dân mạng, khách chắc chắn nườm nượp!
Đề nghị gây tranh luận. Có phản đối, tán thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-9-trieu-ty-tien-liem-cau-ban-dich-full-khong-phai-convert-nhe/chuong-480-quay-chup.html.]
Bên phản đối cho rằng cách quá “low”. Quang Minh Hào vốn là du thuyền xa hoa hàng đầu thế giới, phục vụ đẳng cấp cao: khách lên thuyền hoặc là doanh nhân khổng lồ, hoặc danh lưu các giới, giàu sang quyền quý. Nay biến thành điểm check-in võng hồng, chẳng là tự hạ bức cách?
Bên tán thành thì bức cách quan trọng. Quang Minh Hào hiện tại kiếm tiền, đường hàng hải quốc tế ế ẩm, chi bằng đổi hướng thành điểm check-in: chỉ Yên tổng video, còn thể mời các võng hồng Panda TV lên thuyền livestream miễn phí, phối hợp truyền thông thương mại. Dựa ưu thế thiên phú của Quang Minh Hào, kiếm đậm khó.
“Đừng khinh võng hồng—nhiều top streamer giờ kiếm hơn cả minh tinh. Thời đại khác; bám theo dòng chảy mới, cùng nhịp thời đại mới là sáng suốt. Cố chấp bảo thủ, sớm muộn cũng đào thải.”
Vấn đề mấu chốt là: Yên tổng chịu tự xuất hiện với phận võng hồng, tầm mắt công chúng ?
Trần Viễn thì rõ ràng câu nệ. Người khác cho rằng võng hồng “low”, còn bận tâm. Nói , Mã Ba Ba chẳng cũng là một kiểu võng hồng đấy ? Thậm chí còn hot hơn Yên tổng! Thủ phủ còn chẳng ngại, Trần Viễn sợ gì? Anh vốn đại gia thần bí, chỉ là đứa con nhà quê lên, tính tình giản dị thẳng thắn.
“Muốn thì ! Trước vì giữ kẽ nên cho . Giờ hot đến mức , là gì !”
Đang lúc máy lia cảnh Trần Viễn ăn trưa, khựng một thoáng.
“Tiểu Nguyệt chuyện gì ? Sao độ thiện cảm bỗng nhảy vọt, còn tăng liền 2 điểm?”
“Qua mốc 95 điểm thì mỗi điểm đều khó như leo núi. Vậy mà giờ một lèo +2… Ta gì?”
“Kỳ lạ!”
Nghĩ nghĩ vẫn . Dạo ở Ma Đô, cũng liên lạc với Tiểu Nguyệt, càng gì đáng kể vì nàng. Vậy mà vô duyên vô cớ khiến nàng xúc động?
“Chẳng lẽ nha đầu tự não bổ? Hay hiểu lầm điều gì nên nảy sinh thiện cảm?”
Đang suy tư, nhiếp ảnh gia bước đến:
“Yên tổng, nếu thì lát nữa xin phép vài tấm tắm nắng của ngài?”
“Tắm nắng hả? Cởi áo ?”
“Vâng… cởi thì càng . Không cởi cũng , tùy ý ngài!”
“Được thôi. Ta là đàn ông, gì . Đừng coi là lão bản, cứ coi như mẫu chuyên nghiệp mà set hình. Việc gì thì cho nhất, đừng lùi mà cầu thứ.”
Trần Viễn bâng quơ, nhưng khiến ít nhân viên xung quanh gật gù.
“Yên tổng chuyện thấm thía ghê!”
“Thấy , càng là công tử nhà giàu, tố chất càng . Trăm tỷ thiếu gia mà việc gì cũng nghiêm túc hết . So chúng … lấy gì mà lười?”
Hai cô phục vụ theo đoàn mắt long lanh.
Đến khu hồ bơi tắm nắng, Trần Viễn từ tốn cởi áo tắm. Chỉ một giây , bộ nữ nhân viên phục vụ, hầu gái, nhiếp ảnh gia, ánh sáng—tất thảy đều trố mắt. Có cô còn suýt chảy nước miếng.
“Vóc dáng của Yên tổng đỉnh thật! Tám múi bụng, đường nhân ngư chuẩn, n.g.ự.c nở, tay rắn, tỉ lệ vàng khỏi bàn. Lại kiểu phồng thiệt lớn gây sợ—đúng kiểu mỹ!”
“Trời ơi, chạm thử cơ bụng của quá!”
“Nếu mà cùng Yên tổng…”