Lần , chỉ vì cái tên đó mà suýt nữa Lý Dương và bạn gái chia tay. Hôm nay khó khăn lắm mới dỗ dành Hà Chỉ Anh, ngờ chạm mặt Trần Viễn thêm một nữa.
Chuyện cũ, Lý Dương điều tra rõ: Trần Viễn chỉ chen đường chạy để thi đấu, mà còn dám đến gần Hà Chỉ Anh xin WeChat. Chỉ nghĩ thôi cũng tức nổ phổi.
Một thằng “liếm cẩu” từ thời cấp ba! Một đứa rác rưởi mà vốn khinh thường, từng ép quỳ đất, vả mặt thương tiếc. Vậy mà bây giờ còn dám nhòm ngó bạn gái , thậm chí to gan “đào góc tường”?
Trần Viễn, ngươi dám tin ? sự thật là . Không chỉ , mà còn ngay đường đua nhục nhã mặt bao . Trong môn chạy nước rút – niềm kiêu hãnh của – thằng “chó” chèn ép thua ngược.
Quá rõ ràng, đây là cố tình. Trần Viễn hận từ ngày ăn đòn, đến giờ vẫn còn ôm mối thù.
Lý Dương khinh khỉnh: “Cho dù mày thắng tao trong thể thao thì ? Xã hội tiền mới là tất cả.”
Nhà giàu , tương lai nghiệp sẽ trực tiếp tiếp quản công ty gia đình, ghế tổng giám đốc. Còn Trần Viễn? Một thằng thất bại, so với ?
Lý Dương mỉm bước đến, như thể quên hẳn chuyện tức giận hôm qua:
— Ồ, chẳng bạn học cũ ? Hôm qua biểu hiện cũng khá đấy, bằng con mắt khác. Hôm nay định , thể tiện đường đưa !
Hắn xong, móc trong túi chiếc chìa khóa xe. “Tích!” – chiếc BMW 7-Series phía lóe đèn, sang trọng, bóng loáng. Đây là xe của cha , hôm nay mượn tạm để đưa bạn gái chơi, ai ngờ còn dịp khoe mẽ mặt Trần Viễn.
Một công đôi việc! Hôm nay nhất định “trang” cho thật đỉnh, để Trần Viễn thấy mà tự ti đến mức dám ngẩng đầu.
— Không cần , Lý Dương. Hôm nay cũng hẹn . – Trần Viễn bình thản , rút điện thoại nhắn cho Tiểu Lưu.
— Cậu cũng hẹn ? Vậy càng . Xe vẫn còn thừa mấy chỗ, chúng cùng cho vui, coi như bạn học cũ, lâu lâu tụ tập gắn kết tình cảm!
Nói , Lý Dương ôm eo Hà Chỉ Anh, càng thêm đắc ý. Trong lòng lúc vô cùng sung sướng: chỉ lấy thể diện mặt bạn gái, mà còn khiến Trần Viễn bẽ mặt.
— Thật sự cần. – Trần Viễn tiếp tục lắc đầu, vẫn nhắn tin dửng dưng.
— Vậy thôi. Chỉ Anh, lên xe nào, hôm nay đưa em ăn đồ Pháp! – Lý Dương mặt mày rạng rỡ, ngẩng cao đầu.
lúc đó, chiếc Rolls-Royce Phantom đỗ suốt hơn một giờ bỗng khởi động. Xe lăn bánh chậm rãi đến mặt họ. Một đàn ông trung niên mặc âu phục, đeo găng tay trắng, kính râm đen bước xuống.
Ông khom đầy cung kính, mở cửa xe:
— Thiếu gia, mời lên!
Trần Viễn hề do dự, điềm nhiên bước tới, trong xe.
Trong nháy mắt, cả Lý Dương choáng váng. Miệng Hà Chỉ Anh cũng há hốc, ngỡ ngàng tin nổi.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom, trị giá hơn sáu triệu, tới đón… Trần Viễn? Người lái xe còn gọi là “Thiếu gia”?
HY
Trời ạ, mất mặt từng !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-9-trieu-ty-tien-liem-cau-ban-dich-full-khong-phai-convert-nhe/chuong-36-trong-nhay-mat-mat-mat.html.]
Vừa nãy còn huênh hoang khoe khoang BMW của , mà chỉ trong chốc lát Rolls-Royce đè bẹp.
Không khí khó xử đến nghẹt thở.
Trần Viễn chẳng buồn quan tâm tới Lý Dương. nhận , trong ánh mắt Hà Chỉ Anh lóe lên sự ngưỡng mộ. Trong khoảnh khắc, độ thiện cảm của cô với tăng vọt.
+5.
+5.
+5.
Chỉ bước lên xe, tăng thêm 15 điểm, tổng cộng hiện giờ đạt 25. Một bất ngờ thú vị.
— Chúng thôi! – Lý Dương hậm hực kéo tay Hà Chỉ Anh lên BMW.
Hà Chỉ Anh vẫn ngoái đầu theo chiếc Rolls-Royce.
Thật đó, cô cũng thấy BMW 7-Series đáng gờm. Một sinh viên năm ba mà thể lái xe sang bậc , quả thực hiếm . khi chứng kiến Trần Viễn bước Phantom, còn gọi là “Thiếu gia”, lòng cô bắt đầu xao động.
— Lý Dương, em nghĩ nên học hỏi Trần Viễn một chút. Người tài giỏi khiêm tốn, còn thì chỉ khoe khoang, chẳng khác nào trò . – Hà Chỉ Anh buột miệng.
Câu như lưỡi d.a.o đ.â.m tự tôn mong manh của Lý Dương.
Hắn gầm lên:
— Trần Viễn giỏi chỗ nào? Chẳng lẽ vì Rolls-Royce nên em động lòng? Em hối hận vì hôm qua cho WeChat đúng ?
— Phải, em hối hận! Em thấy chẳng gì ngoài khoe mẽ. Có bản lĩnh thì cũng mà mua Rolls-Royce , đừng đây giả vờ sang trọng! – Hà Chỉ Anh đáp trả gay gắt, từng chữ như mũi d.a.o xoáy lòng tự ái đàn ông.
“BỐP!”
Không kiềm , Lý Dương tát cô một cái. Hà Chỉ Anh sững sờ. Từ nhỏ đến lớn, ngay cả cha cũng từng đánh cô. Vậy mà hôm nay…
— Anh còn là đàn ông nữa, chúng chia tay! – Cô bật , mở cửa xe lao ngoài.
Lý Dương c.h.ế.t lặng, điếu thuốc run rẩy tay. Lòng uất hận nghi hoặc: Trần Viễn – một thằng “liếm cẩu” hèn mọn – bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ như ? Hay nay luôn che giấu?
lúc , hoa khôi hai của trường – Triệu Ngọc Kỳ – từ xa thong thả bước đến.
Lý Dương lập tức tự nhủ:
“Hừ! Hà Chỉ Anh chia tay thì thôi, sẽ chinh phục Triệu Ngọc Kỳ. Khi hoa khôi, lúc Hà Chỉ Anh chẳng là gì cả!”
Một suy nghĩ đầy toan tính lóe lên trong đầu . là trong họa phúc, chẳng ai …