Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu - Bản Dịch Full ( Không phải convert nhé ) - Chương 306: Phẫn nộ lão Vương

Cập nhật lúc: 2025-09-07 07:04:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đùng!”

Lão Vương bất thần giáng một bạt tai, đánh thẳng mặt Vương Mộng Mộng. Gò má vốn trắng nõn mềm mịn lập tức in hằn năm vệt ngón tay.

Vương Mộng Mộng choáng váng. Từ nhỏ đến lớn, lão Vương luôn thương yêu cô hết mực. Có lẽ vì quanh năm xa, ít ở cạnh con nên ông lúc nào cũng thấy thiệt thòi với con gái. Mỗi năm về nhà ba , nào cũng mang theo vô quà. Mười tám năm, Vương Chí Long từng động tay với Vương Mộng Mộng một nào. Con gái, nhất là ở nông thôn, vốn là bảo bối trong lòng bàn tay, như con trai thể mắng đánh cho qua.

“Ba… ba đánh con?” – mắt Vương Mộng Mộng tức thì ầng ậc nước, ấm ức bật .

“Sao đánh ngươi ? Ngươi còn dám hỏi đánh ngươi?” – lão Vương gầm lên – “Đồ con hoang! Còn dám mặt mà nhắc tới con tiện nhân là ngươi?”

Mắt ông đỏ ngầu. Nhìn khuôn mặt Vương Mộng Mộng càng lúc càng xinh , càng thấy giống lão Trần sát vách như đúc. Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ điên rồ trỗi dậy trong đầu ông: Trần Kiến Hoành và Đường Vận cao chạy xa bay, nhưng con gái của hai kẻ đó còn ở ngay đây. Nếu tìm chúng, thì bắt con gái chúng trả giá! Dù con ruột của … nợ m.á.u trả bằng máu!

“Hống!”

Ác niệm bùng lên, lão Vương như con sói đói lao ập tới, ấn Vương Mộng Mộng ngã xuống đất, tay giật mạnh xé áo cô.

“Ba! Ba đang ? Ba! Sao ba thể như thế? Ba là cha con mà!” – Vương Mộng Mộng thét lên, hoảng loạn cực độ. Ai ngờ cha luôn từ ái trong mắt cô ngày chuyện cầm thú như ?

“Ta là cha ngươi?” – lão Vương khựng một nhịp. Ác niệm dâng lên bỗng đè nén bởi chính câu . : dù m.á.u mủ, cô cũng là đứa con gái ông nuôi dưỡng mười tám năm. Ông đang gì thế ? Sao thể chuyện bằng cầm thú? ngay lập tức, ý nghĩ khác quật lên: nó là con hoang của lão Trần bên ! Máu nợ máu!

“Ngươi con gái của ! Ngươi là con hoang do ngươi ăn ở với đàn ông ngoài mà sinh !” – lão Vương rống điên.

“Bành!”

lúc , cửa lớn nhà lão Vương đá bay. Người xông chính là Trần Viễn. Hai nhà vốn kề sát, tai Trần Viễn thính, tiếng thét của Vương Mộng Mộng liền lao tới. Cửa bật tung, cảnh tượng mắt khiến sôi máu: lão Vương đè Mộng Mộng xuống đất, xé rách áo cô!

con ruột, cũng thể !

Cửa đá văng khiến lão Vương sững mấy giây. Thấy tới là Trần Viễn, cơn uất ức và phẫn nộ tức khắc tìm chỗ trút. Đối với Mộng Mộng, ông vẫn nỡ tay đến cùng; nhưng tên mặt là con trai của Trần Kiến Hoành – cha chạy, thì con trai thế mạng!

“Tiểu tiện chủng, tới đúng lúc lắm! Ta cmn chặt ngươi!” – Vương Chí Long buông Mộng Mộng, lao bếp. Hai giây , ông xách d.a.o phay vọt , sát khí đằng đằng như g.i.ế.c .

HY

Người thường đối mặt một kẻ điên cầm dao, ắt hẳn tái mặt. Trần Viễn hề run sợ. Tám tên tội phạm còn từng ung dung đối phó; lão Vương rốt cuộc chỉ là nông dân khỏe cỡ nào cũng thành uy hiếp.

“Trần Viễn chạy ! Ba con điên !” – Vương Mộng Mộng hoảng hốt kêu.

“Vèo!”

Lão Vương bổ một nhát thẳng đỉnh đầu Trần Viễn, hề nương tay – kẻ mất lý trí thực sự dám g.i.ế.c .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-9-trieu-ty-tien-liem-cau-ban-dich-full-khong-phai-convert-nhe/chuong-306-phan-no-lao-vuong.html.]

Nhát đao của lão Vương hiểm, nhưng Trần Viễn còn nhanh hơn sét. Ngay lúc lưỡi d.a.o lao xuống, lùi mà tiến, thi triển cầm nã thuật chuẩn mực: khóa khớp – bẻ tay – tước vũ khí. Trong chớp mắt, lão Vương vật xuống, d.a.o phay trong tay Trần Viễn.

“Thả , đồ chó chết! Ta cmn c.h.é.m c.h.ế.t ngươi!” – lão Vương giãy đạp dữ dội nhưng vô ích; sức Trần Viễn nhấn bẹp ông như gà con.

“Vương thúc, ngài lớn tuổi , bớt giận . Đừng mở miệng là đánh giết, hù thiên hạ còn gì.”

“Thằng ranh! Có giỏi thì g.i.ế.c luôn! Hôm nay ngươi g.i.ế.c , sớm muộn cũng băm cha ngươi cho chó ăn! Trần Kiến Hoành đồ chó chết! Sanh con trai hoa cúc!” – lão Vương tru tréo.

Trần Viễn nhíu mày. Nếu cha rành rành khiến cũng cứng họng, chẳng chịu nổi cái mồm hôi .

“Được , Vương thúc. Con cha con đắc tội với ngài. Ở đây con ông lời xin . chuyện thành , ngài trả thù bây giờ cũng vô nghĩa. Hà tất nhất thời kích động để đời cũng đổ theo?”

“Nói phét! Trần Kiến Hoành cắm sừng hai mươi năm, bảo quên thì còn là đàn ông nữa chắc?”

“Vương thúc, chuyện con đồng ý bồi thường. Ngài yêu cầu gì cứ . Chỉ cần trong khả năng của con, con sẽ hết sức đáp ứng.”

“Được! Vậy Trần Kiến Hoành đoạn tử tuyệt tôn! Ngươi tự thiến , mới hả giận!”

“Mẹ nó…” – Trần Viễn sững ; ngờ lão Vương đưa yêu cầu biến thái đến . Bảo tự cung ư? Đừng mơ!

“Vương thúc, thế thì quá đáng. Với , cho dù thiến con , cha con cũng chắc tuyệt hậu.” – đoạn, Trần Viễn liếc Vương Mộng Mộng một cái.

Lão Vương cũng chợt hiểu, Trần Viễn đứa con duy nhất của lão Trần…

“Ngươi bảo là nhận cha? Đây là thái độ nhận ? Thả !”

“Mộng Mộng, mang sợi dây thừng đây. Trói ba em cho bớt giận, tỉnh táo tiếp.”

Vương Mộng Mộng vẫn còn khiếp đảm, liếc cha một cái theo lời Trần Viễn, cầm dây tới. Trần Viễn bẻ khóa – ghì tay – buộc nút, trói gọn lão Vương. Miệng lão Vương vẫn chửi như mưa, nhưng thì bất động.

Lúc , láng giềng cũng kéo tới. Trần Viễn đóng cửa nhà lão Vương , từ tốn chuyện.

“Vương thúc, con chân thành cha con xin . Con thừa nhận ông là đồ khốn, tổn thương ngài. ngọc đá cùng vỡ cách giải quyết. Xin ngài giá. Con giờ tới tiền dung tục, nhưng đây là điều duy nhất con . Xin cứ mở miệng.”

“Tiền? Lấy tiền mà gì? Tiền một gia đình ? Tiền đổi mười tám năm con gái của ? Ngươi hiểu cảm giác của ! Bảo giá ? Một trăm triệu ngươi trả nổi ?”

Lời còn dứt, Trần Viễn đáp ngay:

“Trả nổi. Nếu một trăm triệu thể khiến ngài buông hận, con đồng ý bỏ một trăm triệu!”

Loading...