— Bác sĩ… thật sự mắc HIV ? — Long Hướng Dương mặt mũi nhăn nhó, như đánh mất hết hy vọng. Là tài xế taxi, bình thường cũng ham vui, ai ngờ dính thứ bệnh . mà… dạo gần đây ham vui nữa? Chẳng lẽ là do vợ …?
Chủ nhiệm Cổ áy náy :
— Thật xin , Long , đúng là dương tính với HIV. Vừa bệnh viện gửi báo cáo xét nghiệm máu, thể tự xem.
Ông lấy điện thoại, phóng to ảnh báo cáo đưa cho Long Hướng Dương. Anh chỉ liếc qua — mấy thứ nào hiểu nổi — nhưng thấy các chuyên gia đều khẳng định, ắt là sai.
— Hóa mắc tuyệt chứng ?… Trần bác sĩ, thể chữa khỏi cho . Thật sự chữa chứ?
Anh bấu víu câu như nắm lấy cọng rơm cuối cùng. Dẫu lời Trần Viễn vẻ quá đà, thì đó vẫn là hy vọng duy nhất. Cũng như bao bệnh khác, dù rõ mồn một thuốc “chữa nan y mạng” là dỏm, vẫn khư khư đổ tiền — chỉ vì còn bấu lấy một tia hy vọng.
— Bệnh của thể trị khỏi. — Trần Viễn đáp thẳng.
Kim Chí Hoa khẩy:
— Trần Viễn bạn học, đang nổ quá ? Cậu “bệnh nan y” là gì chứ? Làm ơn giữ chút常識 . Đối với bệnh nhân những lời như , chịu trách nhiệm ?
Trong mắt , màn “ oai” của Trần Viễn đúng là trò hề. Nổ cũng độ — thổi trâu quá đầu chỉ tự chuốc lấy nhục!
…
Sau một giờ, Trần Viễn kết thúc liệu trình châm cứu. Long Hướng Dương bỗng thấy cả nhẹ bẫng. Ba năm nay, bệnh tật dày vò khốn khổ; ngờ chỉ một châm cứu như sống .
— Trần bác sĩ, bây giờ thấy khỏe hẳn, đầu còn choáng, n.g.ự.c cũng tức, thận đau… Ngài đúng là lợi hại! Bao năm nay uống bao thuốc mà nào thấy hiệu quả rõ rệt như thế!
Từ chỗ ngờ vực, Long Hướng Dương chuyển sang cảm kích rối rít. Chỉ một canh giờ trị liệu, hiệu quả rõ ràng đến mức chính cũng kinh ngạc.
— Trần bác sĩ, còn giỏi hơn giáo sư chuyên gia từng gặp. Vậy… bệnh của thật sự khỏi hẳn ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-9-trieu-ty-tien-liem-cau-ban-dich-full-khong-phai-convert-nhe/chuong-237-cho-chuyen-gia-di-hoc.html.]
— Chưa. — Trần Viễn điềm nhiên — Lần châm cứu chỉ giúp khơi thông huyết mạch, kích hoạt miễn dịch nội sinh để tạm thời giảm triệu chứng. Bệnh của thể chỉ một châm là trị tận gốc. Sau đây sẽ kê một bài thuốc, cần dùng lâu dài. Ngoài , sẽ lấy mẫu m.á.u của lưu ; trong một đến hai năm, sẽ nghiên cứu, bào chế một loại vắc-xin phòng bệnh. Có vắc-xin , hệ miễn dịch của sẽ tái lập.
Nghe , Long Hướng Dương hề thất vọng, trái càng thấy đáng tin. Người bệnh lâu năm đều : chuyện châm cứu một mà hết bệnh. Nếu thế thì chẳng thần tiên !
Dĩ nhiên, dù Trần Viễn thể hiện y thuật phi phàm, đa xung quanh vẫn thấy… nổ. Một–hai năm chế vắc-xin HIV? Cậu dựa mà mạnh miệng như ? Ai cho dũng khí — Lương Tĩnh Như ?
Toàn cầu bao chuyên gia dốc hết tâm lực suốt hơn ba mươi năm vẫn đánh hạ con virus . Chẳng lẽ một còn “trâu” hơn cả thế giới? Tỉnh — trẻ non , trời cao đất rộng!
Sau đó, ba vị giáo sư bắt tay kiểm tra chuyên sâu cho Long Hướng Dương. Không ngờ tình trạng cơ thể chuyển biến lớn. Đặc biệt là tiểu đường lâu năm gây sỏi thận, vốn mổ. Thế mà Trần Viễn cần d.a.o kéo, thể khơi thông tình trạng kết sỏi. Thật sự quá ghê gớm!
Họ tỉ mỉ xem phương án trị liệu Trần Viễn đề xuất. Không xem thì thôi, xem giật : một phác đồ gần như tiệm cận mỹ, mới mẻ và khó tin. Theo phương án , gần như gây tổn thương, vẫn thể triệt để chữa khỏi cho Long Hướng Dương, hơn nữa thời gian trị liệu thể khống chế trong nửa năm. Mà phác đồ còn thể mở rộng cho những bệnh nhân tương tự.
HY
Ngụy giáo sư, Lâm giáo sư, Chủ nhiệm Cổ : từ khâm phục chuyển sang kính nể. Bởi lẽ thứ Trần Viễn trao cho họ chỉ là một phương án trị liệu, mà gần như là độc môn tuyệt kỹ trong y học — chuyên khắc một loại bệnh! Nắm tuyệt kỹ , thể mở bệnh viện tư, thậm chí dựng chuỗi quốc, tiền đếm xuể. Ấy mà Trần Viễn mở lòng chỉ dạy giấu nghề!
Ngụy giáo sư chân thành góp ý:
— Trần Viễn, nghĩ nên đăng ký độc quyền y học. Trong phác đồ , chỉ đưa bài thuốc, mà còn nêu phương pháp nghiên cứu tân dược và nguyên lý dược tề học. tin đóng góp của cho y giới lớn.
Ông thẳng Trần Viễn, giọng thành khẩn:
— Trần Viễn y sư, đến giờ mới hiểu: chúng tư cách để sát hạch . Dù là phần thi , phương pháp trị liệu cho Long Hướng Dương, cùng các luận điểm y học nêu , đều vượt quá tầm hiểu của chúng . Khi phác đồ của , cảm giác như “thể hồ quán đỉnh” — bừng sáng ngay huyệt đạo: hóa bệnh còn thể chữa như thế! lão Ngụy loại ỷ già lên mặt; bằng thì thừa nhận bằng . Đạt giả vi sư — nếu vấn đề học thuật, liệu thể đến thỉnh giáo ?
Chủ nhiệm Cổ cũng lên tiếng, khiêm tốn hẳn:
— Trần Viễn y sư, luận điểm y học của vẫn còn vài chỗ hiểu. Phiền giảng giải tỉ mỉ giúp chúng ?
— Được thôi, cũng chẳng gì khó. Để giải thích từng bước. — Trần Viễn lấy một tờ giấy trắng, bắt đầu trình bày.
Ba vị chuyên gia đến há hốc mồm, lúc thì sững , lúc vì chợt hiểu điểm mấu chốt mà hưng phấn nén nổi. Đám quần chúng ăn dưa ngoài xem thì trợn mắt há miệng.
Rốt cuộc là chuyện gì ? Trần Viễn đây, chẳng đang… lên lớp cho ba vị giáo sư chuyên gia ? Quá mức khuếch đại chăng?