Trong phòng cấp cứu, một đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi chờ sẵn từ lâu. Ông tên là Long Hướng Dương, nghề nghiệp lái xe taxi, mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Bản đang bệnh tật, vốn dĩ cả thoải mái, thế mà còn lôi tới cái phòng cấp cứu đơn sơ để “chuột bạch” cho một bác sĩ tập sự dự thi lấy chứng chỉ hành nghề.
Nếu Chủ nhiệm Cổ hứa rằng chỉ cần phối hợp trị liệu trong sát hạch thì tiền thuốc men sẽ giảm một nửa, chắc chắn ông chẳng thèm đến.
Không khí trong phòng trở nên chút nặng nề.
Ngụy giáo sư cất giọng nghiêm túc:
— Trần Viễn, em thể bắt đầu trị liệu . Trên bệnh nhân tổng cộng ba loại bệnh, em thể tiến hành hỏi bệnh, quan sát các đặc thù cơ thể . Đồng thời em phép sử dụng bộ thiết y tế. điều kiện là trong vòng ba mươi phút, chẩn đoán chính xác bệnh tình và đưa một phương án trị liệu hợp lý.
— Được thôi! — Trần Viễn gật đầu, còn đưa tay dấu “OK”.
Cậu mỉm thiện:
— Vị đại thúc , chú là Long Hướng Dương đúng ? Xin hỏi chú nghề gì?
— lái taxi, cũng hơn mười năm kinh nghiệm .
— Vậy bình thường chú thấy chỗ nào trong khỏe?
— thấy đều khó chịu: thận đau, dày cũng đau, lúc thì tim đập loạn, thở gấp, ban đêm thì mất ngủ, mơ mộng, đầu óc choáng váng.
— Để cháu bắt mạch !
Trần Viễn dùng ống , mà lựa chọn phương pháp cổ truyền: bắt mạch! Trong mắt ngoài, cách trông phần lạc hậu, vì hiện nay hiếm bác sĩ nào còn áp dụng.
Sau khi bắt mạch, Trần Viễn tiếp tục kiểm tra lưỡi bệnh nhân, ấn thử vài vị trí then chốt. Quá trình kiểm tra kéo dài gần mười phút, đến lúc trong lòng nắm rõ tình hình.
“Định gài bẫy ? Rõ ràng bệnh nhân tới năm loại bệnh, mà các bảo chỉ ba, rơi bẫy tư duy, chẩn đoán sai chứ gì? Thủ đoạn thật âm hiểm, một đám lão cáo già!” — Trần Viễn thầm nghĩ.
Trong khi đó, bên ngoài phòng cấp cứu, ba vị giáo sư đang bàn luận.
Ngụy giáo sư mỉm :
— Người thanh niên thật sự thiên phú y học. Bài thi chúng thiết kế cực kỳ phức tạp, mà hề kém, thậm chí luận điểm còn vượt ngoài dự đoán của chúng .
Một vị khác gật đầu:
HY
— thế, nhưng lý thuyết là lý thuyết, con là sinh mệnh sống. Chúng bảo Long Hướng Dương ba loại bệnh, thực là bốn. Không thằng nhóc chẩn , sẽ mắc sai lầm.
Người đưa ý đồ thêm thắt khó khăn chính là Lâm giáo sư, nhằm trợ giúp Kim Chí Hoa và nể mặt Viện trưởng Kim. Thế nhưng khi tiếp xúc, bọn họ đều phát hiện Trần Viễn khiêm tốn, tài hoa, giống lời Kim Chí Hoa . Trong lòng bọn họ bắt đầu chút hối hận: quá khi cố tình khó một trẻ tuổi như ?
Chủ nhiệm Cổ khẽ nhíu mày:
— Các cũng đừng lo . Nếu Trần Viễn thật sự bản lĩnh, dù ban đầu mắc sai lầm, cuối cùng vẫn thể chẩn đoán . Làm bác sĩ thể chỉ vì lỡ sai một chút mà đánh mất năng lực phán đoán.
lúc , Trần Viễn bước khỏi phòng cấp cứu. Lập tức, một đám ùa tới. Ngoài ba vị chuyên gia, còn Kim Chí Hoa, Mạc Vân Long, Phùng Nhất Bác, Chu Nhược Hi, Tiêu Nhược Vũ, Triệu Ngọc Kỳ, Tần Băng Tuyết, Tiền Manh Manh, Sở Ngọc Mặc… Hầu như tất cả đều xúm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-9-trieu-ty-tien-liem-cau-ban-dich-full-khong-phai-convert-nhe/chuong-236-tong-cong-nam-loai-benh.html.]
Trần Viễn lập tức cảm thấy đau đầu. Cái gì thế ? Sao mấy cô gái ngày càng tụ tập đông đủ quanh thế? Lúc chữa bệnh cho Chu Nhược Hi, thế mà Tiêu, Triệu, Tần, Tiền… bốn chẳng hề nổi cơn ghen, cũng trở mặt với . Quả thật quá phi khoa học! Chẳng lẽ một khi sa tình yêu, nữ sinh đều trở nên ngốc nghếch thế ? Không thể nào! Trần Viễn nghĩ mãi cũng thông nổi.
Ngụy giáo sư liền hỏi thẳng:
— Trần Viễn, em kết quả chẩn đoán ?
— Có ! mấy vị rõ ràng đào hố cho nhảy! Các vị bệnh nhân chỉ ba loại bệnh, thực là năm loại, đúng ?
Câu khiến ba vị chuyên gia ngơ ngác. Trong đầu chỉ một suy nghĩ: Móa nó, bốn loại thôi ? Thằng nhóc moi tận năm?
Chẳng lẽ Long Hướng Dương còn mắc thêm chứng bệnh nào mà đó bọn họ bỏ sót? Không thể nào, vì họ kiểm tra diện mà. Nếu thật sự chẳng y thuật của cả ba còn kém hơn một bác sĩ tập sự ?
Lâm giáo sư gượng :
— Nếu em bệnh nhân năm loại bệnh, liệt kê rõ ràng , đồng thời đưa phương án trị liệu hợp lý.
Dù , là chuyên gia mà chỉ chẩn bốn loại, còn để một tập sự năm loại thì quá mất mặt!
Trần Viễn điềm nhiên đáp:
— Đơn giản thôi. Vị Long Hướng Dương mắc bệnh tiểu đường, bệnh động mạch vành, xơ gan, loét hành tá tràng… cộng thêm cả HIV!
Câu thốt , cả phòng rúng động. Ai nấy đều há hốc miệng. Một đàn ông trung niên qua chỉ chút tiều tụy, ngờ mang nhiều bệnh nặng như , trong đó còn cả HIV – căn bệnh nan y trong top mười cầu, tên thôi khiến sợ mất mật.
Cổ chủ nhiệm thoáng nghi ngờ:
— Cậu chắc chắn HIV ?
Trần Viễn hỏi ngược :
— Ngài ?
— Chúng lấy m.á.u xét nghiệm, nhưng kết quả vẫn .
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Cổ chủ nhiệm reo lên.
— Cổ chủ nhiệm, báo cáo xét nghiệm m.á.u . Kết quả dương tính, bệnh nhân khả năng mắc HIV!
Âm lượng lớn, nhưng xung quanh đều rõ rành rọt. Quả nhiên là năm loại bệnh!
Trần Viễn liền tiếp:
— Rõ ràng . Sở dĩ cơ thể Long sinh nhiều bệnh như là vì hệ miễn dịch của ông phá hủy. Nếu hệ miễn dịch phục hồi, với tình trạng hiện tại, ông khó sống quá ba năm. Có điều cũng còn may, bộ Cửu Chuyển Huyền Châm thể trị tận gốc căn bệnh !
Câu dứt, cả phòng lập tức dậy sóng.
HIV mà cũng dám trị tận gốc? Chém gió cũng cần nháp ? Bệnh hoành hành hơn ba mươi năm, cả thế giới đều bó tay, một bác sĩ nào chữa khỏi. Vậy mà Trần Viễn dám tuyên bố thể chữa? Nếu thật sự , chẳng đủ để gây chấn động cầu ?!