• Lời xong, Trần Viễn đón Lưu Văn Triết. Tổng cộng rời chỉ mười phút. Mười phút , liền phát hiện một nam tử ba mươi tuổi, trông thành thục, đang tán tỉnh một cô gái. Nhìn trang phục, rõ ràng giàu. “Cái thằng , cậy vén ai , còn dám ve vãn em gái ? Ai cho mày tự tin ?”
• — “Lão Trần, tình hình thế nào, đây là…?” Lưu Văn Triết thấy liền choáng váng hỏi.
• — “Không chuyện gì, , tới xem thử!” Trần Viễn và Lưu Văn Triết nhanh chậm tới.
• Tiêu Nhược Vũ thấy Trần Viễn, lập tức nở nụ . Nụ của nàng xinh , như nụ hoa sắp nở, như ánh mặt trời mùa xuân rực rỡ, ấm áp quá chói chang. La Vũ Phong lập tức sững sờ! Cái nụ … quá ngọt!
• — “Mỹ nữ, hôm nay lẽ đường đột, nhưng thật sự quen ngươi. Cô gái xinh như ngươi, nên cho thêm một chút lựa chọn, thêm vài mối quan hệ.” La Vũ Phong .
• Đột nhiên, cảm giác phía ai đó vỗ nhẹ. Quay đầu , chỉ thấy hai nam sinh lưng. Hai đều thanh tú, trạc hai mươi tuổi, còn mang nét trẻ con, nghiệp đại học. Một trông trai nhất trong tuổi niên hoa, nhưng nghèo. Tuổi , con trai nghèo khó mở miệng xin tiền cha , mà bọn họ tự kiếm tiền thì chẳng dư dả. Mới bước xã hội, ở tầng thấp nhất, nếu bàn chuyện bạn gái, sinh hoạt hầu như túng quẫn. Con nhà giàu, một tháng tiêu vài vạn, nhiều lắm chục vạn, quá dư thừa. Thật sự rảnh rỗi, chờ bọn họ tiếp nhận chuyện gia tộc .
• La Vũ Phong khác hẳn, ba mươi tuổi, tiếp nhận bậc cha chú quản lý tập đoàn cổ phần. Nếu , cũng thể mua đồng hồ 17 triệu. Lúc đem đến ve vãn em gái khác, là việc lúng túng. Có lẽ La Vũ Phong nhận , mắt chỉ là hai thanh niên bình thường, nên để Trần Viễn mắt.
• — “Tiểu , quen chút, đây là danh của !” Trần Viễn đưa danh . Liếc mắt : Thiên Đạt tập đoàn hội đồng quản trị, nhàn vân truyền hình công ty chủ tịch, Tư Phổ đầu tư sáng lập… La Vũ Phong. Quá hoành tráng! Liên tiếp tên tuổi khiến sợ hãi. Đặc biệt Thiên Đạt tập đoàn, địa vị bình thường, chí ít dòng dõi vài tỷ.
• Trần Viễn , mới tiếp nhận bậc cha chú lưu cổ phần, nếu , La Vũ Phong cha đột phát chảy m.á.u não, con trai tuổi trẻ chưởng quản dòng dõi khổng lồ? Trước đây, là ăn chơi, cha trừng phạt kinh tế: mỗi tháng chỉ năm vạn tiêu vặt. Đầu năm nay, tiếp nhận công ty cổ phần, bắt đầu mở rộng, tự do bay nhảy. Dù , điểm cổ phần ở Thiên Đạt tập đoàn chỉ là tiểu cổ đông, nhưng với thường, đủ uy hiếp. Trần Viễn bận tâm, chỉ mỉm , tiện tay b.ắ.n bay danh .
• — “Vị nhân , ngươi chịu đựng ?”
• — “Ý gì?” La Vũ Phong nhướng mày.
• — “Ngươi đến ve vãn em gái , giờ tới, còn mau lăn , còn đưa danh , gì? Đào góc tường ?”
• — “Tiểu , tuổi trẻ nóng nảy đừng quá đáng, La mỗ chỉ quen thêm bạn, ngươi hẹp hòi chứ?”
• “Đùng!” Trần Viễn để La Vũ Phong dứt lời, vung tay một cái tát, trực tiếp La Vũ Phong choáng váng. Hắn nghĩ đến. Đã đưa danh , bối cảnh gia tộc đủ mạnh, thanh niên còn dám tát ? Thật lạ lùng. Đường đường Thiên Đạt tập đoàn, một sinh viên đại học tát mặt? La Vũ Phong nổi giận, gào lên:
• — “Ngươi tiểu bỉ nhãi, dám đánh ?”
• Hắn lao tới, Trần Viễn nhấc chân đạp bay. Chỉ dùng 3 điểm sức lực, La Vũ Phong suýt đạp ngã.
• — “La thiếu, ngươi chứ?” Dương Tư Sầm dò hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-9-trieu-ty-tien-liem-cau-ban-dich-full-khong-phai-convert-nhe/chuong-199-thang-sau-khong-can-thue-lai.html.]
• — “Tiên sư nó, hôm nay chịu nổi, gọi !” La Vũ Phong hét.
• Tiếng động quán lẩu xôn xao.
• — “Quản lý, đánh , xem cần báo cảnh sát ?”
• — “Đánh ? Đi xem thử!” Quản lý quán nhíu mày, bước đến.
• — “La… La thiếu, , ngài đánh ?”
• — “Hoàng quản lý, đúng lúc, cho đuổi hai tiểu bỉ nhãi ngoài!”
• Hoàng quản lý sang Trần Viễn và Lưu Văn Triết, cơ hội tới. La thiếu dòng dõi bối cảnh mạnh, là khách quen. Nếu hợp tác, La thiếu thỏa mãn, to chuyện, cơ hội phát triển càng lớn.
• — “Hai vị , cửa hàng chúng hoan nghênh, mời ngoài. Các vị vô tội hại , camera giám sát, nhất xin La thiếu, thì chịu trách nhiệm pháp luật!”
• Trần Viễn móc lỗ tai, mắt lạnh chất vấn:
• — “Ngươi chắc chắn xin La thiếu, còn đuổi ngoài?”
• — “Ta chắc, hy vọng ngươi hợp tác, đều trưởng thành, đừng quá khó coi!”
• Bầu khí bỗng ngột ngạt. Xung đột bạo phát, Tiêu Nhược Vũ lấy điện thoại gọi cho vật nghiệp. Quán lập tức xuất hiện hơn hai mươi bảo an, đầu lĩnh là một trung niên bốn mươi tuổi.
HY
• — “Mã quản lý, ngài tới đúng lúc. Quán đang đánh , là hai !”
• Mã Thiết Trụ để ý Hoàng gia, bước đến Tiêu Nhược Vũ, Trần Viễn cúi chào.
• — “Tiêu tổng, chuyện gì?”
• — “Không gì, quán , ba ngày nữa cho họ , tiền thuê nhà đến hạn, tháng cần thuê !” Tiêu Nhược Vũ phân phó. Lời , quán im lặng.
•