Cao Toàn Ngâm thấy nụ gương mặt Trần Viễn, liền thoáng rùng . Trong thoáng chốc, nàng cảm giác như chính là một con thỏ trắng nhỏ bé, sói xám rình rập. Đối phương bất cứ lúc nào cũng thể nhào tới nuốt chửng, ngay cả xương cũng chẳng còn sót .
“Chị, chúng trong thôi, buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu . Hôm nay em nhất định mở rộng tầm mắt một phen!” – Cao Lãng vội vàng tiến , nhỏ.
“Cao Lãng! Có em lén lấy chìa khóa xe, đem siêu xe mà Tổng giám đốc Yên tặng lái tới đây ?” – Cao Toàn Ngâm tức giận chất vấn.
“Tỷ , hôm nay là một dịp long trọng như thế , em – đường đường là con trai độc nhất của Cao gia – nếu lái cái con Audi cà tàng đến thì còn thể thống gì nữa? Dù gì chị cũng là đại minh tinh, thể mất mặt ? Còn chiếc siêu xe , chẳng Tổng Yên tặng cho chị để Cao gia chúng nở mày nở mặt ?” – Cao Lãng hùng hồn biện giải.
“Ngươi cái đồ phá của! Có hôm nay Tổng Yên cũng sẽ mặt ? Nếu để ông thấy ngươi lái siêu xe khoe khoang, trong lòng liệu coi thường chị đây ? Không , nghĩ cách giải thích rõ ràng với ông mới !” – Cao Toàn Ngâm nghiêm mặt .
Lời dứt, sắc mặt Cao Lãng liền trắng bệch. Khi nãy ngoài cửa khách sạn đợi tỷ, hề bước hội trường nên tình hình bên trong. Lại càng rằng Tổng Yên thực chính là Trần Viễn.
Giờ chị nhắc đến việc “Tổng Yên cũng mặt”… suýt nữa thì hồn bay phách lạc!
“Vậy… Tổng Yên ở ?” – run run hỏi.
“Phía , chẳng ?” – Cao Toàn Ngâm khẽ chỉ tay về phía Trần Viễn, thở dài bất lực.
Thật còn gì để ! Ngày ngày trong nhà, Cao Lãng bốc phét khoe khoang rằng Tổng Yên tài giỏi đến mức nào, mà đến khi đối mặt trực tiếp, cách đầy mười mét, chẳng nhận !
“Hắn… chính là Tổng Yên ư?”
“Mẹ nó!” – Cao Lãng ngẩn ngơ, như sét đánh ngang tai.
“Đó chẳng là nhân viên bảo vệ chặn ở cửa ? Trời ạ!” – trợn tròn mắt, cảm giác choáng váng tận óc.
ngay đó, khi thấy Trần Viễn sánh vai bước cùng Đường Ngạo Kiệt – tổng giám đốc tập đoàn Đường thị – bỗng chốc hiểu . Người thể sóng vai với Đường tổng thì phận chắc chắn tầm thường!
Hơn nữa, theo Trần Viễn còn Trương Hạo Thiên, đại thiếu gia Trương gia, mà cũng chỉ nửa bước. Rồi ngay trong lúc di chuyển, họ gặp Bạch Kỳ Lân – đại thiếu gia Bạch gia – còn tiến lên chào hỏi Trần Viễn, tình nguyện theo phía .
Trong hội trường, từng lớp từng lớp công tử thế gia, thiếu gia nhà giàu, đều chủ động tiến đến. Có kẻ thậm chí còn công khai gọi Trần Viễn là “Quần chủ đại đại”!
Mười mấy nhân vật con ông cháu cha hàng đầu thành phố, đồng loạt coi Trần Viễn như lôi thần, chỉ chờ lệnh!
Thân phận và thế lực như … còn cần nghi ngờ ?
Tần Băng Tuyết từ đầu đến cuối, chỉ ngây mà . Nàng thật ngờ, Trần Viễn bối cảnh và địa vị kinh đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-9-trieu-ty-tien-liem-cau-ban-dich-full-khong-phai-convert-nhe/chuong-152-so-ngoc-mac-ten-nay-dang-cuoi-cai-gi-han-lai-tinh-gio-tro-quy-quai-gi.html.]
Trước , trong mắt nàng, Trần Viễn chỉ là kẻ kiêu ngạo, thích thể hiện, trong trường học chẳng chuyện gì , nào là trêu hoa ghẹo nguyệt, nào là công khai theo đuổi Triệu Ngọc Kỳ, cũng chỉ để nổi tiếng mà thôi – thuần túy vì khoe khoang!
lúc nàng mới chợt nhận : thì Trần Viễn xưa nay còn quá khiêm tốn! Nếu thật sự chỉ để khoe danh, sớm thể khiến cả ngôi trường xôn xao . Chỉ cần lộ một chút phận Tổng Yên, bao nhiêu nữ sinh chủ động bu quanh!
Triệu Ngọc Kỳ e rằng cũng hiểu rõ điều , nên mới gấp gáp giữ chặt lấy Trần Viễn, sợ khác cướp mất.
“Ngọc Kỳ, ngươi cho sớm hơn? Nếu phận thật của Trần Viễn, chẳng đến mức mất mặt thế !” – Tần Băng Tuyết đỏ bừng mặt, hổ từ đầu tới cuối, nhưng dám rời .
Nhiệm vụ mà tổng giám đốc công ty giao cho nàng vẫn thành. Nàng nhất định chủ động tiếp cận Trần Viễn, triệt để hạ thấp tư thế. Chỉ là… thật sự khó mà buông bỏ sĩ diện, quá mức lúng túng!
Đoàn Trần Viễn lục tục hội trường đấu giá từ thiện. Đây là phòng yến lớn nhất khách sạn Hoa Mỹ Đạt, đủ sức chứa đến cả ngàn mà vẫn hề chật chội.
Vừa đặt chân , Trần Viễn liền thấy rõ những tấm biển cấm chụp ảnh, phim. Quả thật, phần lớn các buổi đấu giá đều quy định . Bởi lẽ, trong đó chỉ châu báu tác phẩm nghệ thuật, mà đôi khi còn liên quan đến tài sản doanh nghiệp, đất đai – những vấn đề cực kỳ nhạy cảm, chẳng ai phơi bày báo chí.
Bởi , truyền thông nếu đưa tin, cũng chỉ dừng ở mức “đấu giá đồ cổ hàng chục triệu” “bức tranh quốc họa giá trời”… còn cụ thể thế nào thì tuyệt đối tiện tiết lộ.
Người đến dự ngày càng đông. Ghế đều sắp xếp theo thứ bậc phận: càng quyền thế, càng hàng đầu. Vị trí của Tổng Yên dĩ nhiên ở hàng ghế thứ nhất.
Trong khi đó, ngay cả Trương Hạo Thiên cũng chỉ hàng hai. Hàn Tam Thủy – quen cũ – cũng ở hàng . Tiêu Hán Quân cùng vợ hàng năm, song Tiêu Nhược Vũ hôm nay vắng mặt. Huya Trình tổng và Đường Ngạo Kiệt thì cùng hàng đầu với Trần Viễn.
Một nhân vật khác, Trần Viễn quen mặt, nhưng đoán chừng đều là lãnh đạo cấp cao trong thành phố.
lúc , một bóng dáng cao gầy, yểu điệu bước tới, ngay bên cạnh Trần Viễn. Nàng chỉ mặc quần áo thường ngày, đội mũ lưỡi trai đơn giản, trang điểm cầu kỳ, váy hội lộng lẫy, nhưng toát lên khí chất đặc biệt: tự nhiên, thanh thoát, ung dung trong tình huống.
Vẻ của nàng kiểu gây choáng ngợp ngay từ cái đầu tiên, nhưng càng ngắm càng thấy cuốn hút, càng càng khó quên – một loại vẻ thanh nhã mà lâu bền.
Điều khiến Trần Viễn kinh ngạc là nhan sắc của nàng, mà chính là tấm biển đặt tên ghế cạnh – Sở Đằng Huy.
HY
Đây chẳng là chỗ dành cho nhân vật một thành phố – Bí thư Sở ?
“Cô gái là ai? Sao ghế của Bí thư Sở?”
“Đừng bậy! Đó là tiểu thư duy nhất của Bí thư Sở – Sở Ngọc Mặc. Hôm nay Bí thư bận việc, nên để con gái mặt!”
“Hóa là con gái Bí thư… quả thật xinh tuyệt trần, khí chất hơn hẳn đám phấn son tầm thường. Nếu mà cưới nàng, e là tiết kiệm ít nhất năm mươi năm phấn đấu!”
“Ngươi mơ ? Với gia thế cao môn đại hộ như , ngay cả Trương đại thiếu còn chắc xứng, huống chi đến lượt ngươi? Muốn thì ăn… cám !”