“Này… cái … tiện lắm , nếu để em ngoài thuê khách sạn cho nhé?” – Tiêu Nhược Vũ chần chừ .
Tuy rằng trong lòng nàng cũng tình cảm với Trần Viễn, nhưng dù nàng vẫn là con gái, ít nhiều cũng giữ chút e dè.
“Thuê khách sạn thì phí tiền quá. Ở đây chẳng sẵn sofa ? Anh chỉ cần tạm chợp mắt một đêm thôi!” – Trần Viễn , khéo léo lựa chọn sách lược vòng vo.
Hắn tỏ rõ thái độ, chỉ đơn thuần tìm chỗ qua đêm, ý đồ khác. Trước tiên cứ ở , đó chuyện sẽ dễ tính hơn.
Tiêu Nhược Vũ thoáng ngẩn . Trong lòng nàng thật sự bật . Lúc bỏ năm trăm triệu mua cổ phần của Đi Xa Tập Đoàn thì vung tiền như rác, tiêu xài xa hoa khiến ai cũng khiếp sợ. Thế mà giờ, chỉ mấy trăm tệ thuê khách sạn kêu lãng phí? Ý đồ của , khi còn quá rõ ràng !
“Thế định ngủ sofa thật ? Em sợ ngày mai đau cổ mất.”
“Không , thể khỏe mà!”
“… Vậy cũng . Anh tắm , để em dọn dẹp sofa cho gọn gàng. À, em còn một bộ đồ ngủ nữ rộng rãi, mặc .” – Tiêu Nhược Vũ từ trong tủ lấy một chiếc áo ngủ nữ dài tay, đưa cho .
Trần Viễn chẳng hề câu nệ. Cởi đồ ngoài ngay áo ngủ. Dù chật, nhưng nút buộc thì vẫn mặc .
Cơ bụng tám múi săn chắc của cứ thế lộ ngay mắt Tiêu Nhược Vũ. Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ám , tim cả hai đều đập nhanh hơn. Tựa hồ cả căn phòng đều phảng phất mùi vị của hormone.
Tiêu Nhược Vũ vội , gò má đỏ bừng.
“Xấu hổ c.h.ế.t mất!”
Trong lòng nàng khỏi thầm kêu: Người vóc dáng đến ? Ngay cả đường cơ bắp ở eo cũng rõ ràng thế ?
Trần Viễn đồ ngủ xong, chút ngượng ngùng, bước nhanh phòng tắm. Tiếng nước ào ào vang lên, khiến nội tâm Tiêu Nhược Vũ càng thêm rối loạn.
Anh thật sự sẽ chỉ ngủ sofa thôi ? Lỡ như… đưa yêu cầu … nên gì? Thật sự lo lắng quá!
Trần Viễn , nhưng… sẵn sàng. Nếu từ chối, liệu giận ?
Đang suy nghĩ miên man, nàng tình cờ sắp xếp quần áo của thì phát hiện trong túi ngoài điện thoại và chìa khóa xe, còn bốn tấm vé xem phim.
“Khoan … bốn tấm vé? Vì đến bốn tấm?”
Trong lòng nàng như tiếng sét đánh ngang. Hóa hôm nay xem phim cùng con gái khác?
Không khí vốn nóng bỏng trong phòng, phút chốc rơi xuống mức băng giá.
Chẳng trách ban ngày bận. Chẳng trách lúc cùng xem phim, ánh mắt phần lơ đãng. Thì “Chiến Lang 3” xem !
Không con gái nào thể chấp nhận việc thích, hẹn hò với cô gái khác trong cùng một ngày, thậm chí còn xem cùng một bộ phim.
Quá đáng! Không thể nào chấp nhận !
Trần Viễn chỉ tắm đầy mười phút bước . lập tức cảm thấy bầu khí bất thường.
Tiêu Nhược Vũ tái nhợt sofa, mặt nàng, bàn bày sẵn bốn tấm vé xem phim sáng loáng.
Trần Viễn c.h.ế.t lặng ngay tại chỗ.
Xong ! Lật xe !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-co-9-trieu-ty-tien-liem-cau-ban-dich-full-khong-phai-convert-nhe/chuong-127-tieu-nhuoc-vu-em-lam-ta-qua-that-vong-roi.html.]
Ngày hôm nay, tính toán tỉ mỉ từng chi tiết, đề phòng tình huống bất trắc. cuối cùng sơ suất một nhỏ, để lộ bằng chứng trí mạng.
Giờ thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng rửa sạch nổi!
Trần Viễn ép buộc bản trấn tĩnh, suy nghĩ cách đối phó. Không thể hoảng! Hôm nay tuyệt đối thể để thứ sụp đổ!
“Tiểu Vũ, em ?” – Hắn giả vờ như thấy đống vé bàn, cố gắng tỏ bình thản hỏi.
“Trần Viễn, còn giả vờ nữa ? Em tiền, bên cạnh bao giờ thiếu con gái . tại giẫm nát lòng tự trọng của em?” – Tiêu Nhược Vũ mắt hoe đỏ, run giọng chất vấn.
“Một ngày thể xem phim với hai cô gái, thấy thú vị lắm ? Nếu như thích em, thể từ chối thẳng thừng. tại để em cảm động, sang cùng cô gái khác hẹn hò? Anh bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em ? Anh… đúng là đồ cặn bã! Cút ngay! Em thấy thêm một giây nào nữa!”
Nước mắt nàng rơi xuống, giọng run run mà đầy căm phẫn.
[Độ thiện cảm với Tiêu Nhược Vũ -10. Còn : 75 điểm.]
Trần Viễn lạnh nhạt đáp, giọng mang theo chút tự giễu:
“Hóa chỉ vì vài tấm vé phim, em nghi ngờ như thế ? Thì tất cả những gì cho em, em đều hề để trong mắt. Thì trong lòng em, chẳng đáng chút tín nhiệm nào cả.”
Tiêu Nhược Vũ c.h.ế.t lặng. Nàng ngờ thể bình thản đến , tựa hồ sai chính là nàng.
“Anh còn em tin thế nào nữa? Sự thật bày ngay mắt. Anh xem phim với cô gái khác, đó dẫn em xem cùng một bộ. Anh coi em là kẻ ngốc ?”
Đối diện với sự chất vấn gay gắt, Trần Viễn vội giải thích. Hắn chỉ lấy điện thoại gọi cho Lưu Văn Triết.
“Chính em thể hỏi Lưu Văn Triết, hôm nay cùng xem phim !”
Sau vài tiếng chuông, điện thoại kết nối.
“Lão Trần? Này, hơn một giờ sáng mà ông còn ngủ? Tìm chuyện gì?” – Giọng Lưu Văn Triết ngái ngủ.
“Lưu Văn Triết, là – Tiêu Nhược Vũ. hỏi, hôm nay Trần Viễn xem phim với ?”
“Có chứ! Xem ‘Chiến Lang 3’ đấy, dạo hot lắm. Thực vốn định rủ Đỗ Tiểu Nguyệt, nhưng cô từ chối, nên kéo lão Trần cùng. À, khoan… đây điện thoại của Trần Viễn ? Tiêu đại hoa, chẳng lẽ cô đang ở cùng ? Trời ạ!” – Lưu Văn Triết thốt lên đầy ngạc nhiên.
Nghe xong, sắc mặt Tiêu Nhược Vũ dịu đôi chút, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Ai mà chẳng Lưu Văn Triết với Trần Viễn là thiết, chắc chắn sẽ bán bạn .
Nghĩ ngợi một lát, nàng liền gọi cho Đỗ Tiểu Nguyệt để xác minh.
“Tiểu Nguyệt, hôm nay Lưu Văn Triết rủ xem phim ?”
“Có đó. Hắn hẹn xem ‘Chiến Lang 3’, nhưng xem nên từ chối. Lúc đó còn thấy một soái ca lái siêu xe tới đón nữa. Sớm quen công tử nhà giàu thế, cho cơ hội .”
Có lời xác nhận, trong lòng Tiêu Nhược Vũ cuối cùng cũng yên tâm. Hóa tất cả chỉ là hiểu lầm. Nàng trách oan Trần Viễn .
kịp thêm, Trần Viễn nàng với ánh mắt thất vọng sâu sắc:
“Tiêu Nhược Vũ… em khiến thất vọng quá. Anh chẳng lẽ đáng em tin tưởng chút nào ?”
Hắn mặc quần áo, cầm lấy điện thoại và chìa khóa xe, ngoảnh mà bước cửa.
HY
“Trần Viễn! Em sai ! Em nên nghi ngờ . Xin đừng giận, tha thứ cho em thôi ?” – Tiêu Nhược Vũ bật , vội vàng gọi theo.
Trần Viễn chẳng đầu . Hắn thực sự đẩy cửa bước .