Sư Tôn Mỹ Nhân Luôn Khuyên Ta Tu Hợp Hoan Đạo - 60
Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:08:58
Lượt xem: 0
Lông gáy sau lưng Chúc Khanh An dựng đứng, theo bản năng đã ngồi thẳng người, ngẩng đầu nhìn, người phụ nữ ngồi phía ngoài, chắn mất ánh sáng, sau lưng hắt ra quầng sáng nhàn nhạt, trên mặt nào còn nụ cười, vẻ lười biếng ngày thường tan biến, chỉ còn lại vẻ u ám nặng nề, đôi mắt phượng hơi rũ xuống, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt lấy nàng.
Y phục đỏ và mùi đàn hương xung quanh cũng dần nhạt đi.
Chúc Khanh An cố gắng tìm kiếm chút dịu dàng từ nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt của nàng, nhưng thực sự không thể tự lừa dối mình, từ từ co rúm lại, lùi về phía sau một chút.
Sư tôn nàng, hình như tức giận rồi.
Việt Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Sao? Có gan chạy ra ngoài mà không có gan nói à?"
Nàng quả thực tức giận, tức giận vì mình không trông chừng đứa nhỏ này cẩn thận, nhưng cũng tức giận vì Chúc Khanh An không nói một tiếng đã chạy lung tung.
Những đứa trẻ chưa tu luyện trong tông môn đều chỉ có thể hoạt động trong Vân Sơ Phong, không phải không muốn cho chúng ra ngoài, mà là không thể cho, người phàm quá yếu ớt, va chạm một chút cũng có thể mất mạng, huống chi là không cẩn thận gặp phải yêu thú không có mắt, nói không chừng trong nháy mắt đã bị ăn thịt.
Ai có thể cứu kịp?
Cũng may đứa nhỏ này mang theo ngọc bội đỏ hộ thân, lại được rèn luyện hai năm, căn cơ không tệ, nếu không có thể trở về hay không lại là một chuyện khác.
Việt Nhĩ càng nghĩ càng tức giận, lại nghĩ đến ngọc bội đỏ bị nứt, càng thêm phiền muộn.
Chúc Khanh An liếc mắt liền thấy sắc mặt nàng càng ngày càng âm trầm, dần cảm thấy không ổn, không dám giấu nữa, vội vàng nhích đến trước mặt nàng, cúi đầu nhỏ giọng giải thích: “Sư tôn.”
"Con chỉ là muốn đến Trầm Thanh Phong hỏi thăm bệnh tình của người."
Bệnh của nàng?
Việt Nhĩ khựng lại, hiếm khi suy nghĩ rối loạn trong nháy mắt.
Trong mắt nàng lóe lên vài phần kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã đè xuống, nhìn như vẫn còn tức giận, nhưng thực ra giọng nói đã dịu đi rất nhiều.
"Bệnh của ta đã nói là bệnh cũ rồi, con gấp gáp làm gì, không thể đợi thêm rồi hỏi sao?"
"Ngốc quá."
Chúc Khanh An lại bị nàng chọc trúng chỗ đau, nghĩ đến bản thân mình vô dụng, đôi mắt đỏ mất đi ánh sáng: “Con, con sợ..."
Sợ người cũng giống như A Nương, trong nháy mắt sẽ biến mất.
Lời chưa nói hết chìm trong tiếng nức nở khe khẽ, không để sư tôn nghe thấy.
Việt Nhĩ nhìn đứa nhỏ này khóc thút thít, lại không dám khóc lớn, co rúm lại, run rẩy, khiến người ta càng thêm thương xót.
Nàng thở dài một tiếng, ôm người trở lại vào lòng, lau đi nước mắt của đứa nhỏ: “Đừng khóc nữa."
"Hai năm nay không khóc, hôm nay rốt cuộc không nhịn được nữa sao?"
Lời dỗ dành của người phụ nữ này vẫn không lọt tai như vậy, chút đau lòng của Chúc Khanh An đều bị nàng làm cho tan biến không ít, hít hít mũi dừng lại, sau đó mới cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt vùi vào lòng Việt Nhĩ.