Sư Tôn Mỹ Nhân Luôn Khuyên Ta Tu Hợp Hoan Đạo - 59

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:08:18
Lượt xem: 0

Ước chừng một nén nhang trôi qua, Hướng Thiện Sinh rốt cuộc từ trong phòng đi ra, bà nửa kéo nửa ôm Thương Lục mặt đầy mệt mỏi, hướng Việt Nhĩ gật đầu xem như đã bái kiến: “Gặp qua tiên tôn, người ở bên trong, đang ngủ.”

 

Việt Nhĩ nhanh chóng đi vào trong nhà gỗ, chỉ để lại một chữ ừ cho bà.

 

“Mệt c.h.ế.t mất.” Hướng Thiện Sinh ném người cho tiểu sư muội

 

Người phụ nữ quen thuộc đang ngồi bên giường nàng, y phục đỏ ấm áp, mùi đàn hương thoang thoảng quanh người, tựa như ánh nắng ban mai nhẹ nhàng lướt qua, chỉ cần nhìn thấy tà áo này đã kéo nàng ra khỏi vực sâu vô vọng vừa rồi.

 

Trong lòng dần bình tĩnh lại.

 

Chúc Khanh An cảm thấy mình không nên khóc, nhưng nàng vẫn không kìm được mà mủi lòng, nhẹ nhàng, lặng lẽ, lại ngang nhiên rúc vào lòng Việt Nhĩ, nức nở một tiếng.

 

"Sư tôn, vừa rồi con đau lắm."

 

Người phụ nữ dường như khựng lại, nhưng rất nhanh đã thả lỏng cơ thể, ôm lấy nàng: “Ừm, bây giờ còn khó chịu ở đâu không?"

 

Việt Nhĩ hỏi nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Chúc Khanh An mất một lúc lâu mới dần thả lỏng trong vòng tay ấm áp, lắc đầu không muốn nhớ lại những chuyện vừa trải qua, khó khăn mở miệng: “Sư tôn, nước..."

 

Việt Nhĩ rốt cuộc vẫn nhớ tới dáng vẻ thảm thương của nàng, đè nén cơn giận, hư không viết mấy chữ, đầu ngón tay ngưng tụ một viên nước đưa cho tiểu đồ đệ uống.

 

Chúc Khanh An vẫn chưa biết sắp có tai họa lớn gì chờ đợi mình, còn ngoan ngoãn dựa vào lòng người phụ nữ.

 

Nàng ừng ực nuốt viên nước xuống.

 

"Nói đi.” đợi nàng hoàn toàn mệt mỏi thiếp đi, Việt Nhĩ lạnh lùng lên tiếng, giọng điệu hơi giận dữ, mang theo một cỗ ý vị mưa gió sắp đến.

 

"Con lén chạy ra ngoài làm gì?"

 

Loading...