Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão - Góc nhìn của nam chính 9
Cập nhật lúc: 2024-10-07 18:14:35
Lượt xem: 13
“Không lâu.” Ta có chút không chịu nổi nụ cười của nàng, muốn rời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng rốt cuộc lại không nỡ, cây trâm cài tóc ta mất gần nửa tháng mới khắc được giấu trong n.g.ự.c có chút nóng lên.
Ta định lát nữa sẽ đưa cho nàng.
"Đi thôi, hội đèn lồng sắp bắt đầu rồi."
Nàng giơ cái đèn lồng hình con thỏ trong tay lên ra hiệu.
Theo truyền thống của hội Thuỷ Nguyệt, nếu nam nhân có ý với nữ tử thì sẽ tự mình làm một cái đèn lồng cho nàng ấy, nếu nữ tử cũng có ý thì sẽ nhận đèn lồng.
Nhưng nàng đã có rồi, ta cầm đèn lồng trên ta, rốt cuộc vẫn thấp thỏm đưa tới.
Nàng cúi đầu liếc nhìn, cuối cùng vẫn nhận láy, cầm nó cùng với chiếc đèn lồng thỏ trong lòng bàn tay.
"Đi thôi."
“Được.” Ta cong môi, vô cùng vui vẻ.
Ta cũng biết việc này không chứng tỏ nàng thật sự đồng ý..
Trấn Lục Hợp là một trấn nhỏ, hội đèn lồng không tổ chức long trọng giống như thành Hắc Dương, nhưng chỉ cần ở cùng nàng, dù là ở đâu cũng đều có ý nghĩa.
Hôm nay, đèn lồng được treo khắp nơi trong tiểu trấn, dòng người qua lại rất đông đúc, đưa mắt nhìn đâu cũng có thể thấy là nam nữ đang hò hẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/goc-nhin-cua-nam-chinh-9.html.]
Ta tiến lại gần nàng một chút, hiếm khi nàng không từ chối.
Ta và nàng lại giống như lúc trước du ngoạn ở kinh thành, đoán câu đố đèn lồng, làm vòng tay, ăn món bánh thịt dê nổi tiếng của Bắc Tân Cương, thậm chí còn được một lão bà bà nhiệt tình buộc những sợi chỉ đỏ vào cổ tay chúng ta
Chỉ đỏ kết lại, người có tình sẽ thành đôi.
Ta cúi đầu nhìn xuống, mỉm cười.
Mãi cho đến khi trăng lên giữa trời, chúng ta đã đi tới Cầu Tình Nhân, cây cầu được đan đầy hoa hồng bởi những cô nương có bàn tay khéo léo.
Mặt nước dưới chân cầu treo đầy đèn sông đủ màu sắc, hội tụ thành dòng, lại giống như đom đóm bay trong biển sao, từ từ trôi về phía trước, ở dưới ánh trăng, khung cảnh đẹp đến lạ thường.
“Nàng có muốn thả đèn hoa đăng không?” Ta mỉm cười hỏi nàng.
Nàng nhìn chằm chằm cảnh tượng dưới cầu, dáng vẻ dịu dàng, không chớp mắt đáp: “Được.”
Cổ tay ta khẽ động, sợi chỉ đỏ buộc vào cổ tay nàng cử động, giống như ta đang dắt tay nàng đi.
Đột nhiên có ba bốn hài tử khoảng chừng bảy tám tuổi gây gổ đánh nhau lao tới, lưỡi d.a.o sắc bén cắt đứt sợi chỉ đỏ giữa ta và nàng.
Sợi chỉ đỏ buộc chúng ta bị đứt ở giữa, từ từ tuột xuống.
Sắc mặt ta đại biến, trái tim chùng xuống.