Sống Như Lục Bình, Yêu Như Gió Bão - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-04 22:02:03
Lượt xem: 86
5
Lúc thu dọn đồ đạc, Hổ Phách không ngừng thở dài.
Biên giới khắc nghiệt, lại lúc nào cũng có đao kiếm, thực sự không phải là một nơi tốt.
Nhưng ta lại có một chút phấn khích.
Có thể rời khỏi trạch viện vô vị nhàm chán này, ra ngoài du lãm một chuyến cũng là một chuyện tốt, cho dù phải sớm chiều ở chung với Nhiếp Hàn Sơn một thời gian dường như cũng không có gì là khó khăn.
Ngày khởi hành trời trong gió nhẹ.
Ca ca cưỡi tuấn mã đến tiễn ta.
“Vy Vy, đến đó rồi chuyện gì cũng phải cẩn thận, nhất định không được tùy tiện chạy lung tung, biết không?”
“Muội biết rồi, ca ca, ca và phụ mẫu đã căn dặn nhiều lần, muội đã nhớ rồi.”
Ta bất đắc dĩ ló đầu ra khỏi xe ngựa.
“Sau khi đến đó, ở chung với vương gia cũng đừng khiến vương gia nổi giận, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, hắn vốn đã vất vả, dù thế nào đi nữa, phụ mẫu vẫn hy vọng các ngươi có thể có chút tình cảm.”
“Ca ca, lời này không đúng rồi, muội chọc giận vương gia khi nào chứ? Mấy năm nay không phải chúng ta sống với nhau rất hòa thuận sao?”
Ca ca thở dài, trừng mắt nhìn ta: “Muội thật sự cho rằng người ngoài không nhìn ra ý đồ của muội sao? Muội và vương gia ngoài mặt là phu thê, nhưng thực ra vô cùng xa cách. Vi Vi, ca ca biết trong lòng muội rất oán hận, nhưng rốt cuộc muội vẫn phải ở bên cạnh hắn cả một đời, chẳng lẽ muội thực sự muốn suốt đời lẻ loi hiu quạnh trong gian tiểu viện của muội sao? Nhân cơ hội này muội hãy ở bên vương gia đi, vương gia cũng không phải là người vô tình.”
Ta mím môi, mấy ngày gần đây có rất nhiều người đến khuyên bảo ta, bọn họ dường như cho rằng chỉ cần ta chủ động thì mọi việc sẽ có thể giải quyết dễ dàng.
Đội với chuyện này, ta từ chối cho ý kiến.
Nhiếp Hàn Sơn là một nam nhân tốt, hắn không thích tam thê tứ thiếp giống như những người khác, hắn đã thề một đời một thế một đôi người, sẽ luôn hết lòng thực hiện lời thề đó.
Được hắn yêu thật là hạnh phúc.
Nhưng không được yêu thì chính là bất hạnh, mà trước lúc gả đi ta đã đoán trước vận mệnh của mình, đó không phải là chuyện mà ta có thể thay đổi được.
Để không bị khuyên bảo thêm nữa, ta mỉm cười trả lời “Được”.
Xe ngựa xóc nảy trên đường hơn một tháng, cuối cùng cũng đến được biên giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-nhu-luc-binh-yeu-nhu-gio-bao/chuong-11.html.]
Suốt chặng đường về phía bắc, càng đi càng lạnh.
Khi đến thành Hắc Dương, nơi Nhiếp Hàn Sơn đóng quân, ta đã khoác lên người thêm một tấm áo choàng da cáo dày, nhưng khi xuống xe, vẫn bị gió lạnh thổi đến không thể mở mắt. .
Nhiếp Hàn Sơn đã biết trước tin tức, đích thân tới đón ta.
Hắn đưa tay ra nắm lấy cánh tay ta kéo vào phủ, xung quanh là một đám thuộc hạ đã theo hắn chinh chiến nhiều năm, bọn họ ầm ĩ giống như đang la ó “Tẩu tử.”
Ta cũng không xa lạ gì với bọn họ, khi bọn họ hồi kinh, lần nào cũng là ta tiếp đãi.
Những năm qua, mối quan hệ của ta và Nhiếp Hàn Sơn không xấu cũng không tốt, thành thật mà nói, chúng ta nên tình là bằng hữu nói chuyện hợp nhau.
Trong phòng đang đốt một chậu than, ấm áp dễ chịu, một đại nương mặc áo xanh bưng một tách trà nóng đến trước mặt ta: “Vương phi.”
Nhiếp Hàn Sơn nói: “Đây là Vương thẩm, người ở chỗ này, nếu nàng có chuyện gì có thể tới tìm bà ấy.”
“Được rồi, để người sắp xếp đồ đạc ta mang theo một chút đi. Sắp đến ngày tết rồi, tối nay chúng ta ăn một bữa thật đàng hoàng.” Ta mỉm cười nói.
Đây là lần đầu tiên ta đến một nơi xa lạ nhưng ta lại không hề xa cách một chút nào, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu thu dọn việc nhà.
Nhiếp Hàn Sơn ở cũng ta một lúc sau đó một tin báo quân vụ gọi hắn ra ngoài.
Mãi đến tối mới về.
Ta sai người chuẩn bị nồi hấp.
Nhiếp Hàn Sơn cùng các huynh đệ kai ăn uống khí thế ngất trời ở tiền viện, ta dẫn theo Hổ Phách vào trong phòng, cho những người hầu hạ lui ra.
“Tiểu thư, thịt dê này ngon quá.”
“Dê núi vùng Bắc Tân Cương vốn là vật cống phẩm, thịt mềm, lại không có mùi hôi, thích thì ăn nhiều một chút.”
Ta bỏ một miếng thịt dê vào miệng, ngon đến nheo mắt.
Đúng lúc này Nhiếp Hàn Sơn đi vào.
Hổ Phách thấy thế, vội vàng đứng dậy, tương vừng trên miệng còn chưa được lau sạch: “Vương... Vương gia.”