Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Show Hẹn Hò - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-11-17 09:32:24
Lượt xem: 26

Đến giờ ăn tối, cả nhóm chưa kịp mua nguyên liệu nên quyết định đi ăn ở nhà hàng gần đó.

Nhà hàng địa phương, trang trí mộc mạc, phòng riêng có bàn tròn lớn theo phong cách truyền thống.

Tám người bước vào phòng, đứng chần chừ không biết ngồi thế nào.

Phó Bội Kỳ nghênh ngang bước vào, chọn một chỗ ngồi rồi vẫy tay gọi Kỷ Bắc Đình: “Anh Bắc Đình, anh ngồi cạnh em nhé.”

Biểu cảm của mọi người có chút vi diệu.

Phó Bội Kỳ mới tới ngày đầu đã dám mạnh bạo như vậy, quả thực có phần giống Giang Vãn Vãn.

Chẳng lẽ đoàn làm phim cố tình mời một người có tính cách tương tự để đấu với Giang Vãn Vãn?

Tô Vi Nhi nhận ra Phó Bội Kỳ là kiểu tiểu thư nhà giàu không có đầu óc, liền giả vờ trêu: “Bội Kỳ à, em muốn Kỷ tổng ngồi cạnh mình thì phải hỏi ý kiến Vãn Vãn trước chứ.”

Phó Bội Kỳ bĩu môi: “Hai người họ chưa cưới, sao em phải hỏi ý kiến chị ta?”

Lời nói hơi cộc lốc nhưng không sai. Tuy nhiên, Giang Vãn Vãn và Kỷ Bắc Đình lại là CP được khán giả yêu thích, nên hành động của Phó Bội Kỳ bị coi là thiếu tinh tế.

【Một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai…】

【Là đến nhận họ hàng đây à?】

【Kỷ tổng có nhận cô em gái này không nhỉ?】

【Ai phá CP của tôi sẽ chết!!】

“Cô Phó Bội Kỳ, cô nói đúng, không cần hỏi ý kiến tôi, Kỷ tổng thích ngồi đâu thì cứ ngồi.” Giang Vãn Vãn mỉm cười chọn ghế đối diện với Phó Bội Kỳ.

“Xin lỗi, tôi ngồi cạnh cô ấy.” Kỷ Bắc Đình kéo ghế bên cạnh Giang Vãn Vãn và ngồi xuống.

Hành động này được khán giả nhiệt liệt tán thưởng.

Nhưng không phải ai tại hiện trường cũng hài lòng, đặc biệt là Phó Bội Kỳ.

Là tiểu thư nhà giàu quen được tâng bốc, cô bất ngờ bị phớt lờ, cảm giác hụt hẫng là không tránh khỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-toi-noi-tieng-nho-show-hen-ho/chuong-145.html.]

Cô dùng đũa chọc xuống bàn, lẩm bẩm: “Chị ta ngoài đẹp ra thì chẳng có gì hết, đúng không?”

Giang Vãn Vãn: "Sai rồi, đẹp là điểm yếu nhất của tôi đấy!"

Chẳng mấy chốc, đồ ăn được mang lên.

Trong lúc ăn, họ không đóng cửa phòng. Tô Vi Nhi phát hiện một cậu bé khoảng 6-7 tuổi đang đứng ở cửa, tò mò nhìn vào.

Cô nhẹ nhàng hỏi: “Cháu tìm ai thế?”

Cậu bé chỉ vào bức tường sau lưng Tô Vi Nhi: “Bà nội.”

Tô Vi Nhi quay đầu nhìn, chỉ thấy một bức tường trắng trơn, chẳng có gì cả.

Cô quay lại cười: “Cháu nhầm rồi, bà nội không ở đây đâu.”

Cậu bé ôm lấy khung cửa, hỏi: “Các cô chú ở Thúy Vi Viên phải không?”

Tô Vi Nhi nhìn mọi người: “Chúng ta ở khu đó đúng không?”

“Đúng, bảng hiệu ngoài cổng ghi vậy, tôi còn nhìn kỹ mà.” Lâm Gia Duệ đáp.

“Ở đó… có rất nhiều cô gái, mỗi tối họ đều bay qua bay lại.” Cậu bé cười khanh khách, tiếng cười nghe rợn người, rồi chạy mất.

Mọi người nhìn nhau, cảm giác ớn lạnh nổi da gà.

Phó Bội Kỳ ôm lấy cánh tay, nói: “Nghe nói mấy tòa nhà cổ hàng trăm năm thường có ma quỷ, sao chương trình lại cho chúng ta ở chỗ này chứ?”

Ngô Tu Nhiên hào hứng: “Có ma thì hay quá! Tôi muốn xem ma trông thế nào.”

“Các cậu phải tin vào chủ nghĩa duy vật, thế giới này không có ma,” Bạch An lên tiếng trấn an. “Hơn nữa, chúng ta đông người, dương khí mạnh, ma tới cũng bị dọa chạy thôi.”

Đội kỹ thuật đúng lúc thêm hiệu ứng âm thanh kinh dị vào buổi livestream.

Khán giả trước màn hình sợ đến mức làm rơi cả điện thoại.

——【Bảo vệ tôi bằng bình luận! Bình luận là lá chắn của tôi!】

Loading...