Sau Khi Xuyên Không Nuôi Con Làm Giàu - Chương 14.2
Cập nhật lúc: 2024-09-15 00:28:47
Lượt xem: 2,130
Đứa bé chỉ vừa tròn tháng, gầy yếu, đến mức bà ngoại chỉ cần hai bàn tay thô ráp cũng đủ để nâng đỡ.
Bà nhìn kỹ đứa trẻ một lúc, rồi thở dài: “Đứa bé khôi ngô thế này, thật đáng tiếc…”
Vũ Đồng thấy thời cơ đã đến, liền đưa mắt ra hiệu cho Tố Tuyết ra ngoài chơi trước, sau đó nhỏ giọng hỏi bà: “Bà ngoại, bà cảm thấy đứa bé này giống ai?”
Bà ngoại đang đung đưa tay dỗ Triều nhi bỗng khựng lại, ngẩng đầu liếc nhìn nàng lạnh lùng, hỏi lại: “Giống ai, chẳng lẽ con không rõ?”
Vũ Đồng lắc đầu: “Bà ngoại không biết đâu, con mắc một chứng bệnh lạ, tất cả chuyện trước đây đều đã quên sạch.”
“À?” Cả bà ngoại lẫn thẩm đều kinh ngạc.
Vũ Đồng liền kể lại những gì nàng từng nói với Vương tẩu, sau đó nói tiếp: “Vì vậy, cha đứa trẻ rốt cuộc là ai, con thật sự không rõ.”
Bà ngoại tức giận, đập mạnh xuống giường: “Đúng là tạo nghiệp! Con thì không sao, nhưng đứa bé này thì sao? Cả đời nó sẽ không ngẩng mặt lên làm người được!”
Vũ Đồng chỉ biết im lặng nhìn lên trời, chờ cho bà phát hết cơn giận mới nói: “Vậy nên, bà ngoại, bà hãy giúp con xem kỹ lại, đứa bé này có phải giống người mà Tuyết nhi đã nhắc đến không?”
Người đó? Bà ngoại và thẩm liếc nhìn nhau rồi im lặng. Sau đó, bà càng ôm chặt Triều nhi hơn, tiếp tục mắng mỏ Vũ Đồng, mắng chán rồi mới cẩn thận ngắm nghía đứa bé, cuối cùng lắc đầu nói: “Đứa trẻ còn quá nhỏ, nét mặt chưa rõ ràng, khó mà phân biệt. Huống chi, đứa trẻ đó hồi nhỏ cũng là con nuôi, lúc đến nhà đã ba, bốn tuổi rồi, bộ dạng lúc nhỏ cũng chưa từng thấy qua…”
“Ồ…” Vũ Đồng thất vọng, gãi đầu rồi than: “Vậy ra muốn biết rõ sự thật, chỉ có thể chờ La Tử Lâm trở về hỏi cho rõ thôi?”
“Trở về?” Bà ngoại và thẩm đồng thời lắc đầu: “Trở về, e là khó lắm!”
“Sao vậy?” Vũ Đồng kinh ngạc: “Nghe nói hắn chỉ đánh nhau trong trường rồi bị bắt, đâu đến nỗi phạm tội chết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-khong-nuoi-con-lam-giau/chuong-14-2.html.]
Thẩm nói: “Tội c.h.ế.t thì không, nhưng hắn bị người ta hãm hại, rồi bị phán tội sung quân. Nghe nói, những ai bị sung quân, nếu không c.h.ế.t trên đường đi thì cũng c.h.ế.t nơi chiến trường, không ai còn sống mà quay về!”
“Vì vậy, cha mẹ nuôi của hắn giận đến phát điên, mắng hắn cả nửa năm trời. Họ nói đã nuôi nấng hắn ăn học bao nhiêu năm, không những không làm rạng danh gia đình mà còn khiến gia đình xấu mặt. Nên họ đã gạch tên hắn khỏi gia phả, còn nhận nuôi một đứa trẻ khác!”
Vũ Đồng: “!!!”
Đêm hôm đó, Vũ Đồng ngủ lại nhà bà ngoại. Tố Tuyết ngủ cùng với thẩm, còn nàng thì ở bên cạnh bà ngoại.
Tố Tuyết đã nói rồi, từ nhỏ nàng sống với bà ngoại cho đến tận mười hai tuổi. Nói cách khác, bà ngoại đối với nàng như một người mẹ, dù có nghiêm khắc nhưng cũng xuất phát từ tình thương sâu sắc.
Quả nhiên, đêm khuya không ngủ được, bà ngoại bắt đầu kể từng chút một về khoảng thời gian Vũ Đồng ở thôn La Gia, và mối quan hệ thân thiết với La Tử Lâm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi đó, gia đình La Tử Lâm khá giả, ăn toàn cao lương mỹ vị, trong khi nhà nàng thì nghèo khó, chỉ có thể ăn bánh bột tạp và bánh rau dại, đến trứng gà cũng không dám ăn.
La Tử Lâm thương nàng, nên thường lén mang thức ăn ngon từ nhà ra chia cho Vũ Đồng. Nào là bánh bao bột trắng, bánh hoa du, đồ ăn mặn, bánh bao, thậm chí nửa miếng điểm tâm cũng chia cho nàng.
Bà ngoại lắc đầu thở dài: “Nếu không phải nhà họ La sợ nhà mình nghèo, thì ta đã sớm nhờ mối mai gả con cho nó làm thê tử rồi. Đáng tiếc, nhà họ La coi thường nhà mình, sợ liên lụy đến họ, nên mới đuổi con về nhà. Sau đó, Tử Lâm bị đưa vào trường học, hai đứa không còn gặp nhau nữa.”
Vũ Đồng lặng lẽ lắng nghe, trong đầu tự dựng lên một bức tranh đẹp đẽ về đôi nam nữ thanh mai trúc mã, nhưng đến năm mười hai tuổi thì bị hiện thực đập tan, dừng lại một cách đột ngột.
Cuối cùng, bà ngoại cảm thán: “Nói đi cũng phải nói lại, Tử Lâm quả thực đáng thương. Thuở nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi, mãi mới được nhận nuôi vào một gia đình khá giả, cơm no áo ấm, lại còn được đi học. Ai ngờ, trong trường bị người ta bắt nạt, không nhịn được nên mới đánh trả, nào ngờ lại gặp phải kẻ mạnh hơn, khiến cuộc đời nó lâm vào cảnh này. Đúng là đáng thương, đáng tiếc!”
Vũ Đồng cũng lau đi một giọt nước mắt không biết từ đâu rơi xuống, cảm thán theo: “Đúng vậy, quả thực đáng thương, đáng tiếc. Nghe bà nói như vậy, con lại mong rằng Triều nhi chính là con của hắn, ít ra nếu hắn không trở về được, còn có thể để lại một giọt máu!”
“Ngốc nghếch!” Bà ngoại tức giận, vỗ vào nàng một cái: “Con với Tử Lâm tuy ngày nhỏ thân thiết, nhưng sau này không hề gặp lại. Làm sao con có thể mang thai đứa con của nó? Vậy nên cha đứa bé chắc chắn là người khác! Có lẽ con bị kẻ xấu ức h.i.ế.p nên mới mang thai, chỉ là con không nhớ rõ, nên mới nghi ngờ hắn. Theo ta thấy, hắn không phải là loại người như vậy! Nên dẹp ngay cái ý nghĩ viển vông của con, mau chóng quay về nhà họ Vương. Triều nhi đã được ghi vào hộ tịch của nhà họ Vương, thì đó là con của Vương Tân Vinh. Dù sau này hắn trở về, có thừa nhận hay không, có đánh đập hay đuổi con, con cũng phải cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không được rời khỏi nhà họ Vương dù chỉ một bước, nhớ chưa?”
Vũ Đồng đau đến nhăn nhó: “Nhớ rồi, nhớ rồi!”