Sau khi trọng sinh, năm ca ca khóc lóc cầu ta hồi phủ - Chương 81: Vân An quận chúa thật đúng là một thiên tài
Cập nhật lúc: 2024-08-27 21:23:25
Lượt xem: 168
“Bổn cung không có việc gì.” Mặc Hoan quay mặt lau nước mắt, xua xua tay.
“Còn nhớ rõ lúc ấy, phò mã đánh một đầu khúc kia kinh diễm kinh thành, ngay cả ta cũng bị cảm động.” Cung Ngọc Yến nói.
Mặc Hoan giật nhẹ khóe miệng: “Đúng vậy, nghe hắn đàn tấu khúc cố tình thích ngươi kia, ta đầu óc nóng lên, liền đáp ứng gả cho hắn.”
“Không chỉ có khúc cố tình thích ngươi mà điện hạ nói kia, phò mã gia còn đàn tấu cái gì ánh trăng nói hộ….. Tóm lại, quá dễ nghe!”
“Phò mã gia là một thiên tài.”
Khương Ấu An…………
Ánh trăng nói hộ lòng tôi?
Tuyệt.
Vị phò mã kia, thật là người xuyên không.
Cũng hoặc là, cũng là người xuyên sách?
Trong lúc nhất thời, Khương Ấu An thật sâu có loại cảm giác người tha hương gặp được cố nhân, nề hà cố nhân đã chết.
Khương Ấu An hướng tới nhìn mắt Mặc Hoan.
Rốt cuộc là đã chết, hay là trở về địa cầu?
“Mẫu thân!”
Khương Ấu An nhìn đến một người thiếu nữ tựa như hoa hồ điệp hướng tới bên này đi tới, nhìn dáng vẻ nàng hẳn là Vân An quận chúa.
Ở phía sau Diệp Vân An, còn có Khương Diệu Diệu đang đi theo.
Khương Ấu An hơi hơi híp mắt.
Có thể thấy được, Khương Diệu Diệu hôm nay ăn diện quá lộng lẫy, trên mặt trang điểm tinh xảo, còn tô son môi đỏ.
Nàng bước theo sát Diệp Vân An, gió nổi lên nhấc lên một góc áo choàng, lộ ra làn váy màu đỏ bên trong.
Diệp Vân An tiến lên, liền nhìn đến hốc mắt Mặc Hoan đỏ bừng, sắc mặt tức khắc khẽ biến, vội vàng hỏi: “Mẫu thân, ngài làm sao vậy?”
“Trưởng công chúa điện hạ là nhớ tới phụ thân ngài.” Văn phu nhân nói.
Diệp Vân An ngồi xổm ở bên cạnh người Mặc Hoan, nắm lấy tay nàng: “Mẫu thân, hôm nay là yến tiệc sinh nhật ngài, ngài nên vui vẻ một chút.”
Mặc Hoan vỗ vỗ tay Diệp Vân An: “Ta hôm nay tâm tình cũng rất tốt, chỉ là cùng chư vị phu nhân nhắc tới mấy khúc nhạc năm đó phụ thân ngươi đàn tấu, không khỏi có chút hoài niệm.”
“Đáng tiếc nữ nhi chưa từng nghe qua, bằng không cũng đàn tấu cho mẫu thân nghe.”
Lý phu nhân cười nói: “Nhớ trước đây những khúc đó đều là phò mã tự mình biên soạn ra tới, chũng ta những nfười này cũng chưa bao giờ nghe qua, khúc đầu tiên nghe liền đã bị hấp dẫn, hiện tại nghĩ đến còn có chút hoài niệm. Bất quá Vân An quận chúa cùng phò mã đều giôgns nhau, đều có thiên phú dị bẩm đối với phương diện âm nhạc, ta tin tưởng ngày sau cũng có thể tự biên soạn ra khúc nhạc hay.”
“Đúng vậy! Có đôi khi nhìn quận chúa, mặt mày thật cùng có vài phần tương tự phò mã.”
“Cũng không phải là sao, tính cách cũng không sai biệt lắm so với phò mã ……”
Cung Ngọc Yến không biết khi nào đi đến Khương Ấu An bên người, nàng nói thầm nói: Tính cách thật đúng là kém xa!
Khương Ấu An nghĩ đến Trương ma ma nói qua.
Cha mẹ thân sinh của Diệp Vân An là vợ chồng Võ Vân Nhu- Diệp Nghĩa, năm đó sau khi truyền đến tin dữ của phò mã, Trưởng công chúa tinh thần sa sút, là đương kim Thánh Thượng đem tiểu nữ nhi mới sinh không có tập tước hầu vị hai vợ chồng Diệp Nghĩa ôm đến bên người Trưởng công chúa nuôi nấng, ký thác hy vọng.
Nàng cũng nhìn ra tới, ngữ khí nói chuyện của Diệp Vân An này, còn có từ trong ánh mắt đều có sự lấy lòng Mặc Hoan, ở trước mặt Mặc Hoan, cũng không bá đạo cùng khoa trương giống như thưởng thu tiết ngày đó sai hộ vệ đuổi bá tánh phụ cận đi.
Chính là nàng không thể nghi ngờ.
Khương Ấu An nhìn Diệp Vân An ánh mắt lạnh vài phần.
ở giữa sự khích lệ của mọi người, vẻ mặt Diệp Vân An ngoan ngoãn nhìn Mặc Hoan.
Mặc Hoan mặt mày cũng nhu hòa chút: “Vân an phía trước không phải nói ngươi luyện tập đầu khúc kia sao? Luyện được như thế nào rồi? Có thể ở trước mặt chư vị phu nhân bêu xấu sao?” Nói xong, Mặc Hoan ngữ khí cũng có ý trêu ghẹo.
Diệp Vân An thè lưỡi, nhưng vẻ mặt vẫn là tự tin nói: “Đương nhiên có thể nha! Bất quá chư vị phu nhân chớ có cười Vân An nga!”
“Như thế nào sẽ cười quận chúa ngươi đâu, khen đều không kịp đâu!” Đám người Văn phu nhân cười ha hả.
Cách đó không xa trong mắt Khương Diệu Diệu hiện lên một tia nghi hoặc.
Vân An quận chúa nói tỷ tỷ sẽ bị Trưởng công chúa quở trách, chính là nàng nhìn bộ dáng tỷ tỷ, một chút sự tình đều không có a!
Chẳng lẽ là trưởng công chúa hoài niệm phò mã đã qua đời, xem nhẹ lục tỷ tỷ?
“Vân An, nàng là người ngươi mang đến?”
Đúng lúc này, Mặc Hoan chú ý tới Khương Diệu Diệu cách đó không xa.
“Đúng vậy, mẫu thân, nàng là bạn mới của ta, gọi là Khương Diệu Diệu, rất hợp ý ta ….” Lời nói Diệp Vân An hơi dừng lại, không khỏi hướng tới vị trí phía sau nhìn lại, ánh mắt nàng hơi ám, lại cười đến càng xán lạn: “Nàng còn là thân muội muội của thần Nam Vương phủ Thế tử phi!”
Thấy Trưởng công chúa cùng chư vị phu nhân đều hướng tới nhìn mình, Khương Diệu Diệu vội vàng tiến lên hành lễ.
Mặc Hoan liếc mắt một cái đánh giá Khương Diệu Diệu, lại chậm rãi nói: “Trước đây như thế nào không nghe ngươi nhắc tới quá?”
Diệp Vân An làm nũng nói: “Trước đó vài ngày mẫu thân bận như vậy, ngài ngay cả thời gian tâm sự cùng nữ nhi cũng không có, loại việc nhỏ này nữ nhi như thế nào lại cố ý đi tìm mẫu thân nói.”
Mặc Hoan vì Diệp Vân An hiểu chuyện gật đầu, lại hướng tới Khương Diệu Diệu nói: “Lớn lên vẫn là ngoan ngoãn.”
Khương Diệu Diệu trong lòng mừng thầm.
Lúc trước nhị hoàng tử điện hạ liền nói, Trưởng công chúa người này coi trọng nhất là hợp mắt, nàng nói như vậy, hẳn là ấn tượng đầu tiên đối với mình khá tốt đi?
“Ai da, không phải nghe nói muội muội này của ngươi bị Mộ gia tiểu thư đánh một trận, như thế nào nhanh như vậy liền có thể đi lại được?” Cung Ngọc Yến hướng tới Khương Ấu An nói.
Đám người Trưởng công chúa nghe vậy, sôi nổi hướng tới nhìn Khương Ấu An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-nam-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/chuong-81-van-an-quan-chua-that-dung-la-mot-thien-tai.html.]
“Mợ còn nói đâu, Diệu Diệu không phải là bị Thế tử phi trong phủ ngài làm liên lụy sao? Nếu nàng không phải ở trước mặt công chúng đánh cha con Mộ gia, Mộ gia tiểu thư lại như thế nào tức giận lên Khương Diệu Diệu?” Diệp Vân An hướng tới Cung Ngọc Yến nói.
Khương Diệu Diệu còn đang suy tư Trưởng công chú điện hạ có phải hay không không có chú ý tới lục tỷ tỷ, lúc này nghe được Diệp Vân an nói, thở nhẹ ra, hơi lúng túng lướt qua.
“Quận chúa, chuyện này cùng lục tỷ tỷ ta không quan hệ, ngài chớ có trách oan lục tỷ tỷ của ta……” Khương Diệu Diệu mở to đôi mắt doanh doanh nói.
“Ta nhưng không nói sai cho nàng…… Nàng ỷ vào chính mình gả vào thần Nam Vương phủ ỷ thế ức h.i.ế.p người, chuyện này mọi người đều là rõ như ban ngày.” Diệp Vân An lại giữ c.h.ặ.t t.a.y Mặc Hoan, làm nũng nói: “Mẫu thân, lần trước vài vị phu nhân ở trước mặt ngài cũng nhắc tới, các nàng chính là tận mắt chứng kiến, đúng không?”
Còn không đợi Mặc Hoan mở miệng, Khương Ấu An hỏi ngược lại: “Vân An quận chúa, mọi việc trước làm rõ ràng, lại kết luận cũng không muộn, việc Mộ Đình Nhi cùng Khương Diệu Diệu là khuê trung tiểu tỷ muội, hiểu biết về hai nhà bá tánh ai không rõ ràng lắm? Lại như thế nào sẽ bởi vì việc ta ra tay đối với cha con Mộ gia, liền làm Mộ Đình Nhi phát điên đi đánh nàng? Rõ ràng là nàng đem việc của ta cố ý tiết lộ cho Mộ Đình Nhi, thế cho nên sau này hai người lại trốn tránh trách nhiệm đổ lỗi cho nhau mà nháo lên.”
“Chó cắn chó, như thế nào đổ lên đầu con dâu của ta? Vân An, ngươi cần phải đem đôi mắt lau cho thật kỹ, đừng có người nào cũng đều mang đến phủ trưởng công chúa.” Cung Ngọc Yến mắt trợn trắng.
Khương Diệu Diệu trong mắt trồi lên sương mù, lộ ra một bộ ẩn nhẫn, bộ dáng lại nhu nhược đáng thương: “Mặc kệ như thế nào, đây đều là ta sai, tin người sai, cũng chọc đến tỷ tỷ không cao hứng.”
Bộ dáng ẩn nhẫn đáng thương kia, phảng phất thừa nhận ủy khuất to lớn, đôi mắt thỉnh thoảng còn nhìn Khương Ấu An một cái, muốn nói lại thôi.
“Mẫu thân, ta cùng Diệu Diệu tuy rằng ở chung thời gian không lâu lắm, nhưng nàng là một cô nương tốt.” Diệp Vân An nhuyễn thanh nói.
“Được được, chuyện quá khứ không nói đến nữa.” Mặc Hoan rõ ràng không có hứng thú tiếp tục nghe.
Diệp Vân An trong mắt có nghi hoặc, lần trước vài vị phu nhân kia tới trước mặt mẫu thân nói những lời này, mẫu còn bộ dáng còn một lòng đầy căm phẫn, chỉ trích thần Nam Vương phủ Thế tử phi quá mức kiêu ngạo, như thế nào hiện tại?
“Đúng vậy, Vân An quận chúa không phải muốn đánh đàn sao? Chúng ta còn đang chờ đâu!” Khổng phu nhân đúng lúc mở miệng.
Diệp Vân An cũng không muốn làm mẫu thân cảm thấy không kiên nhẫn, liền dương môi cười: “Ta hiện tại liền đánh cho mẫu thân cùng chư vị phu nhân nghe, người tới a, đem ta tỳ bà mang tới.”
Khi hạ nhân đi lấy tỳ bà, Khương Diệu Diệu cũng thối lui đến một bên, nàng nhìn về phương hướng phía Mặc Hoan, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.
Trưởng công chúa điện hạ thế nhưng không trách cứ Khương Ấu An, thật là quá đáng tiếc.
Có hạ nhân ở ngoài đình hóng gió dọn ghế dựa xong, Khương Diệu Diệu đứng ở phụ cận, mắt thấy lúc này bắt đầu nóng lên, nàng liền đem áo choàng của mình cởi ra.
Chỉ là mới vừa cởi áo choàng, liền nhìn đến chư vị phu nhân trong đình hóng gió động tác nhất trí hướng nàng nhìn lại, ngay cả Khương Ấu An cùng Mặc Hoan cũng đều nhìn lại đây.
Khương Diệu Diệu một thân váy dài màu đỏ, tôn lên làn da trắng nõn kiều nộn.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Khương Diệu Diệu còn lược có ngượng ngùng, tưởng chính mình trang điểm quá đẹp, mọi người đều bị hấp dẫn lực chú ý.
Nàng không chú ý tới trong ánh mắt của Diệp Vân An nhìn lại mang theo một tia khác thường.
Thẳng đến thần Nam Vương phi hừ lạnh một tiếng: “ Như thế nào lại không hiểu quy củ lễ nghĩa, còn dám tới cửa làm khách?” Nói xong, lại hướng Khương Ấu An bên cạnh nói: “Xuất thân đều giống nhau, nàng liền không có nửa điểm giống ngươi.”
Khương Diệu Diệu lưng cứng đờ.
Không phải a…… Nàng hôm nay ăn mặc không thành vấn đề a……
Khương Ấu An lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Diệu Diệu một cái.
Chỉ cần đi hỏi thăm một chút cũng có thể biết Trưởng công chúa thích nhất mặc trang phục màu đỏ, hôm nay là yến tiệc sinh nhật nàng, làm khách khứa, Khương Diệu Diệu còn ăn mặc một thân váy đỏ, đây không phải là đưa lên họng s.ú.n.g sao?
Ánh mắt Mặc Hoan nhìn Khương Diệu Diệu lạnh lùng một chút, cho đến khi hạ nhân đưa tỳ bà tới cho Diệp Vân An, nàng mới thu hồi tầm mắt.
Khương Diệu Diệu ủy khuất rũ mắt, cắn cắn môi dưới.
Diệp Vân An cầm tỳ bà, thần sắc hơi có chút kích động.
Chờ sau khi nàng đánh xong khúc đàn này, nói vậy mẫu thân sẽ càng thích nàng đi?
Rốt cuộc tuy rằng mình không phải nữ nhi thân sinh của phụ thân, nhưng mình lại giống phụ thân như vậy.
“Nha đầu, lại đây ngồi.”
Đúng lúc này, Mặc Hoan hướng tới Khương Ấu An vẫy tay.
Tay Diệp Vân An dừng ở trên tỳ bà, nghe được Mặc Hoan nói, không chú ý một cái, phát ra một tiếng vang bén nhọn.
Ngay cả Khương Diệu Diệu cũng theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ấu An.
“Sao lại thế này?” Mặc Hoan dò hỏi.
Diệp Vân An biểu tình có chút xấu hổ: “Không, mẫu thân, vừa rồi là nữ nhi không cẩn thận……”
Lời nói còn chưa dứt, liền nhìn đến Khương Ấu An đã chạy tới bên cạnh mẫu thân ngồi xuống, mẫu thân của mình còn hướng tới Khương Ấu An lộ ra một cái mỉm cười hòa ái dễ gần.
Khương Ấu An mi mắt cong cong.
Diệp Vân An nhìn chằm chằm Khương Ấu An nhìn một hồi lâu, cho đến khi nha hoàn phụ cận nhỏ giọng nhắc nhở, Diệp Vân An mới lập tức cúi đầu, che giấu khác thường của mình.
Mười ngón tay của Diệp Vân An kích thích lên, vừa mới bắt đầu là một trận bà âm rất mạnh, sau đó từ chậm đến nhanh, hơi có tạm dừng lúc sau càng lúc càng nhanh.
Chú ý tới mẫu thân cùng chư vị phu nhân đều bị bà âm của mình hấp dẫn, thân thể Diệp Vân An mới dần dần thả lỏng lại.
Khương Ấu An nghe hơi nhíu mày, đừng nói vừa mới bắt đầu bà âm xuyên thấu lực không đủ, kế tiếp chỗ nên nhanh không đủ nhanh, chỗ cần chậm lại quá chậm.
Chư vị phu nhân ở đây đều không có nghe qua phiên bản chính xác của bà âm, cho nên sau khi Diệp Vân An đánh xong, đồng thời vỗ tay tán thưởng.
Ngay cả Cung Ngọc Yến đều nhịn không được gật gật đầu.
“Không tồi!”
“Vân An quận chúa thật đúng là một thiên tài, khúc này nghe đều cảm thấy khó, Vân An quận chúa thế nhưng lại đánh tốt như thế.”
“Đúng vậy!”
Nghe được mọi người khen, Diệp Vân An đứng dậy buông tỳ bà, vừa muốn hướng tới Mặc Hoan chạy tới, lại nhìn đến bộ dáng Khương Ấu An nhíu mày.