Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau khi trọng sinh, năm ca ca khóc lóc cầu ta hồi phủ - Chương 47: Tay nhỏ nắm bàn tay to

Cập nhật lúc: 2024-07-26 11:51:23
Lượt xem: 315

Khương Ấu An trong lòng cao hứng, cũng không chờ đến La thị nấu xong cơm trưa, vui sướng chạy về Vương phủ.

“Mặc Phù Bạch!”

Khương Ấu An còn chưa tới Tử Lâm Viện, giọng nói đã truyền đi vào.

“Mặc Phù Bạch!”

Cao thị vệ đang đứng gác đôi mắt trợn tròn, bộ dáng giống như muốn xông lên phía trước cùng Khương Ấu An làm một trận.

Chỉ là, Mặc Phù Bạch ngồi ở bàn đá trong viện ánh mắt khinh phiêu nhìn đến, Cao thị vệ lập tức đứng yên, như một khúc gỗ vẫn không nhúc nhích.

Từ thị vệ xấu hổ.

Ngu ngốc.

Mặc Phù Bạch thu hồi tầm mắt, quay đầu hướng tới cửa sân nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ kiều tiếu hai bàn tay nhỏ nắm làn váy, bộ dáng nhảy nhót, giống như một tiểu tiên nữ vào nhầm trần gian, một cái chớp mắt kia, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhu hòa.

Thấy nàng hướng tới phòng của mình chạy tới, hắn chậm rãi mở miệng: “Ta ở chỗ này.”

Khương Ấu An lúc này mới phanh gấp, quay đầu, vội vàng lại hướng tới bàn đá hắn đang ngồi chạy tới.

Mặc Phù Bạch giật giật xe lăn, tựa hồ muốn hướng phía nàng mà đến, nhưng Khương Ấu An tốc độ thực mau, chạy đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ngẩng lên vui vẻ nói: “Mặc Phù Bạch, ta nói với ngươi a…… Ta hôm nay nhìn thấy Bạch thần y, hắn nói mặt của Tuyết Dao tỷ có thể chữa trị, tuy rằng không được mười phần, nhưng được chín phần đã không tồi. Ngày mai và ngày kia hắn còn muốn đến một lần nữa, lúc sau uống thuốc là được…. Ngươi biết không, từ khi ta bắt đầu có thể nhớ được, tam thẩm cùng tam thúc liền bởi vì mặt của Tuyết Dao tỷ mà rầu thúi ruột. Tuy rằng ngoài miệng sẽ không nói ra tới, nhưng là lòng ta rõ ràng, Tuyết Dao tỷ cũng vậy, cũng bởi vì vết bớt trên mặt, tính cách trở nên hướng nội……”

Khương Ấu An theo bản năng giữ c.h.ặ.t t.a.y Mặc Phù Bạch, ngay cả nàng cũng không có nhận thấy được, khi cùng Mặc Phù Bạch nói chuyện, ánh sáng trong mắt lập loè giống như một ngôi sao.

Con ngươi Mặc Phù Bạch bình tĩnh như hồ, dường như tâm tình d.a.o động theo Khương Ấu An, giống như một viên đá ném vào, tạo nên gợn sóng.

“Sau đó thì sao?”

“Nàng có thể mặc quần áo mình thích, mang lên trang sức xinh đẹp ra cửa, gặp gỡ lang quân động tâm cũng có thể đáp lời, giống như một cô nương bình thường vậy, ta thật sự rất cao hứng a!"

Khương Ấu An nói, lại mở to hai mắt: “Cũng không biết Tuyết Dao tỷ có thể khôi phục ở nửa tháng sau thưởng tu tiết hay không. Nếu là có thể, nàng cũng có thể đi trăm tú lâm du ngoạn…….”

“Nửa tháng, huyền……”

Mặc Phù Bạch nói còn chưa dứt lời, thấy Khương Ấu An nhìn hắn chớp đôi mắt, Mặc Phù Bạch mới tiếp tục nói: “Bất quá đối phương là bạch thần y…… Cũng nói không chừng……”

Khương Ấu An khóe miệng nhếch lên, “Đúng không! Bạch thần y lợi hại như vậy!”

Nói xong, tầm mắt Khương Ấu An lại liếc đến tay mình đang giữ c.h.ặ.t t.a.y Mặc Phù Bạch.

Nàng vốn định buông ra, cũng không biết vì sao, lúc này lại không nghĩ buông ra.

Luôn có loại cảm giác, chính mình giống như lôi kéo hắn tay, như vậy là có thể đem vui sướng của mình truyền lại cho hắn.

Hơn nữa, chỉ cần hắn ở bên người, những chuyện tốt ảnh hưởng đến tâm tình giống như đều không phải là những chuyện này.

“Mặc Phù Bạch, ta cũng chờ mong ngươi đứng lên.” Khương Ấu An cũng là tự đáy lòng mà nói, chỉ là, hai bên tau nàng lặng lẽ đỏ lên.

Vừa rồi khi chú ý tới mình đang lôi kéo tay hắn, nàng cũng là thả lỏng ra một chút, mà lúc này, thừa dịp Mặc Phù Bạch không chú ý tới, lại lặng lẽ, một chút nắm lấy tay hắn.

Khóe miệng Mặc Phù Bạch cong lên, nói: “Không cần bao lâu, ngươi là có thể thấy được.”

Khương Ấu An lại thừa dịp hắn nói chuyện, tay nhỏ ý đồ muốn bao bọc bàn tay to của hắn.

Chính là tay hắn thật sự thật lớn, tay nàng quá nhỏ, bao bọc không được……

Bỗng nhiên.

Khương Ấu An sửng sốt, nhớ tới lời nói lúc trước của thần Nam Vương.

Mặc Phù Bạch sau khi đứng lên, ắt hẳn sẽ phải ra cửa, kinh thành bá tánh vẫn luôn nghe đồn Thế tử thần Nam Vương diện mạo xấu xí, hắn nếu là ra cửa…… Chỉ bằng diện mạo này, nữ tử trong kinh thành, một nửa đều muốn gả cho hắn.

Thấy Khương Ấu An thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, Mặc Phù Bạch cổ họng phát ra ân một tiếng, tựa ở nghi vấn nàng vì sao như vậy nhìn hắn?

“Ngươi vẫn là trễ chút đứng lên đi!”

Mặc Phù Bạch: “???”

“Không đúng không đúng, ta không phải có ý tứ kia, ý của ta…… Bỏ đi, ta cũng không biết nên nói như thế nào.” Khương Ấu An xua tay, không thể nói ra chút tâm tư nhỏ này của mình đi………

Mặc Phù Bạch con ngươi tối sầm, nhưng nghi hoặc còn ở.

Khương Ấu An nhe răng, cười mi mắt cong cong.

“Không có việc gì ~”

“Nga.”

Khương Ấu An lại cùng Mặc Phù Bạch nói lên chuyện mình muốn chuẩn bị việc đi tú, nàng nói mặt mày hớn hở, hai mắt sáng như sao trời.

Mặc Phù Bạch không hề chớp mắt nhìn gương mặt cao hứng phấn chấn tươi cười của nàng, cảm nhận được vui sướng mà nàng truyền đến.

Hắn cũng nhìn đến, tay nhỏ của nàng lôi kéo tay mình.

Thật nhỏ.

Cũng thực mềm.

Khương Ấu An nói thần thái phi dương, nhịn không được muốn vung tay lên khoa tay múa chân,

chỉ là vừa muốn buông tay Mặc Phù Bạch ra, bàn tay to dày rộng của nam nhân lại kịp thời giữ c.h.ặ.t t.a.y nhỏ đang muốn thu hồi lại của nàng.

Sau đó bao bọc lấy, bộ dáng không thèm để ý hỏi: “Mệt như vậy làm cái gì?”

Khương Ấu An cũng không có cái gì khác thường, chỉ là theo bản năng buột miệng thốt ra: “Mệt như vậy đương nhiên là để kiếm tiền a!”

“Vương phủ mỗi tháng đều có tiền tiêu hàng tháng.”

Hai cái má lúm đồng tiền nhỏ của Khương Ấu An lộ ra: “Chính là Vương phủ cũng sẽ không phát cho người nhà tam thúc ta tiền tiêu hàng tháng a! Huống hồ, tiền tiêu hàng tháng của Vương phủ cũng không đủ tiêu, ta thích váy vóc xinh đẹp, cũng thích trang sức mới mỗi tháng của Kim Ngọc Các, còn có các loại son phấn a. Mặc Phù Bạch, ngươi không hiểu, làm nữ nhân là thật sự phí tiền!”

Kiếp trước, Khương gia phát tiền tiêu hàng tháng, nàng cùng Khương Diệu Diệu đều là giống nhau, chỉ là bạc của Khương Diệu Diệu giống như là xài như thế nào cũng không hết, mỗi tháng khi cửa hàng ra những trang sức mới, Khương Diệu Diệu đều sẽ đi mua, mặc dù nàng kkhông mua, Hà thị cũng sẽ mang theo Khương Diệu Diệu cùng đi.

Còn có những bộ váy xinh đẹp đó, mặc dù nàng tự mình sẽ làm quần áo, nhưng nhìn thấy quần áo đẹp, cũng sẽ luôn động tâm.

Nàng đáy lòng là hâm mộ Khương Diệu Diệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-nam-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/chuong-47-tay-nho-nam-ban-tay-to.html.]

Mỗi ngày đều mặc những bộ váy xinh đẹp khác nhau, trang sức trên đầu cũng thường xuyên đổi.

Nhớ tới, trước khi nàng xuyên sách gia đình cũng rất giàu, cha mẹ để lại cho mình gia sản không ít, nàng cũng tự mình kinh doanh một công ty nhỏ, đi ra ngoài mua sắm, thật sự là rất thoải mái.

sau khi xuyên sách, mất đi ký ức, thật là mắt trông mong nhìn.

Đương nhiên.

Khương Ấu An vất vả kiếm tiền như vậy, cũng không chỉ có là bởi vì làm nữ nhân phí tiền, còn có nàng cần thiết phải suy xét về sau, loạn thế có thể hay không bởi vì Mặc Phù Bạch mà đến……. 

Rốt cuộc hắn ở trong sách, là đại vai ác phụ trợ nam chủ. 

Cao thị vệ đứng một bên nhìn chằm chằm đôi tay hai người đang nắm lấy thầm hừ một tiếng.

Nữ nhân này, tuyệt đối là đang câu dẫn chủ tử nhà bọn họ!

Nàng cho rằng nàng nói như vậy, tiền tiêu hàng tháng liền sẽ tăng lên hay sao?

“Mặc Phù Bạch, ngươi biết đánh đàn sao?”

Khương Ấu An mới chú ý tới, trên bàn đá bày một mặt đàn cổ.

“Ân.”

Khương Ấu An ánh mắt tỏa sáng: “Tài đánh đàn của ngươi có cao không?”

Từ thị vệ cười nói: “Thế tử phi, thuộc hạ dám nói, ở kinh thành này không có ai cầm nghệ so với cầm nghệ của Thế tử gia muốn cao hơn……”

Khương phủ.

Khương Cẩm Nam mắt thấy thời gian sắp đến giờ cơm trưa, đại ca hẳn là cũng mau trở lại đi?

Hắn mới vừa ngồi dậy, gã sai vặt A Quân bưng thuốc vào nhà: “Ngũ thiếu gia, ngài nên uống thuốc.”

Khương Cẩm Nam mãn tâm mãn nhãn đều là chờ Khương Khải mang theo tiểu lục về nhà, bưng chén lên, liền đem chén thuốc trong tay một ngụm uống xong.

Nhìn đến ngũ thiếu gia có tinh thần như vậy, làm hạ nhân A Quân cũng cao hứng: “Ngũ thiếu gia, người thực mau liền sẽ tốt lên!”

“Ngươi đi xem đại ca ta đã trở về chưa!?” Khương Cẩm Nam buông chén, chạy nhanh nói.

“Vâng!”

A quân buông chén, đứng ở cửa sân, nhìn đến nơi xa một thân ảnh hướng tới bên này đi tới, vừa lúc gặp được nhị thiếu gia cũng muốn tới xem ngũ thiếu gia, hắn vẻ mặt cao hứng, chạy nhanh trở về bẩm báo: “Ngũ thiếu gia, đại thiếu gia đã trở lại, chính hướng tới chúng ta sân đi tới đâu!”

“Đại ca bên người…… Nhưng có người…… Khác?”

“Có, là……”

A quân lời nói còn không có nói xong, Khương Cẩm Nam đi chân trần, vội vội vàng vàng xông ra ngoài.

“Thiếu gia, ngươi còn bệnh, phải đi giày a!”

Khương Cẩm Nam đã vọt tới cửa sân, trên mặt hắn còn mang theo vui sướng, chỉ là khi nhìn rõ ràng Khương Tu Trạch bên người Khương Khải, tươi cười tức khắc cứng đờ, ánh sáng trong mắt, trong nháy mắt kia, cũng ảm đạm xuống.

Khương Tu Trạch nhìn đến Khương Cẩm Nam đang đi chân trần, nôn nóng.

Khương Khải lại là vẻ mặt phức tạp.

Hắn còn không có tiến lên, Khương Cẩm Nam vọt tới trước mặt hắn, nắm lấy quần áo hắn: “Đại ca, tiểu lục là đi cha mẹ nơi đó sao?”

Khương Cẩm Nam trong mắt còn có một tia hy vọng.

Khương Khải giật giật môi.

Khương Tu Trạch hoàn hồn tới, nhướng mày nhìn Khương Khải: “Tiểu lục đã trở lại?”

“Đại ca, ngươi mau nói chuyện a?! Tiểu lục có phải hay không đi gặp cha mẹ trước?”

Khương Khải kéo tay Khương Cẩm Nam đang nắm lấy quần áo của hắn xuống: “Tiểu lục không có trở về……”

Khương Cẩm Nam mãn tâm mãn nhãn chờ tiểu lục trở về ngây ngẩn cả người, một hồi lâu, hắn bỗng nhiên gầm nhẹ ra tiếng: “Nàng vì sao không trở về? Nàng vì sao không trở về? Đại ca, ngươi rõ ràng nói, nhất định sẽ đem tiểu lục mang về tới!!!”

Khương Tu Trạch bị Khương Cẩm Nam đột nhiên gào lên làm trấn trụ, vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn nhìn Khương Cẩm Nam, lại đi nhìn nhìn Khương Khải.

Tiểu ngũ ngày thường sợ nhất không phải cha mẹ, mà là Khương Khải, nhưng lúc này, thế nhưng hướng về phía Khương Khải phát giận?

“Tiểu ngũ, trở về nghỉ ngơi đi!” Khương Khải nhỏ giọng nói.

Khương Khải túm c.h.ặ.t t.a.y Khương Cẩm Nam, muốn dẫn hắn trở về phòng, nhưng bị Khương Cẩm Nam hung hăng hất ra: “Ngươi vì cái gì không đem tiểu lục mang về tới? Vì cái gì!!!”

Khương Khải sắc mặt trắng vài phần: “Là nàng không muốn trở về……”

“Nàng không trở lại liền không trở lại, chẳng lẽ chúng ta cả nhà đều phải đi mời nàng trở về sao?” Khương Tu Trạch hung hăng nhíu mày, ngữ khí cũng lạnh chút.

“Ngươi câm miệng!!!” Khương Cẩm Nam quát.

Nháy mắt tiếp theo, Khương Cẩm Nam dùng thân mình đụng vào Khương Tu Trạch muốn đi ra ngoài.

Khương Tu Trạch liên tục lui về phía sau, thiếu chút nữa bị đụng ngã trên mặt đất.

Trong mắt hắn có chút khó có thể tin, sắc mặt cũng dần dần trở nên khó coi, hắn nhìn chằm chằm Khương Cẩm Nam xem, giận dữ hét: “Tiểu ngũ, Khương Ấu An điên rồi, ngươi cũng điên rồi sao?”

“Đều là bởi vì các ngươi, tiểu lục mới sẽ không về nhà!!!” Khương Cẩm Nam cũng hét lại.

Khương Tu Trạch hung hăng phất tay áo: “Ngươi hiện tại quả thực trở nên không thể nói lý!”

Nói xong, Khương Tu Trạch vẻ mặt tức giận, đi nhanh rời đi.

Khương Khải đứng ở tại chỗ, chỉ cảm thấy đầu mình giống như sắp nổ tung.

 

 

 

 

 

Loading...