Sau khi trọng sinh, năm ca ca khóc lóc cầu ta hồi phủ - Chương 130: Miệng thạt độc
Cập nhật lúc: 2024-10-10 23:15:35
Lượt xem: 75
Mộ Đình Nhi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó ha ha ha cười to ra tiếng: “Khương Ấu An, nghe ý tứ của ngươi, ngươi còn biết Diệu Quốc ai biết vu thêu a? Ngươi đùa ta sao? Ai biết vu thêu còn giấu giếm gắt gao không cho người biết a?”
Nàng mới không tin lời Khương Ấu An nói, Mộ gia nàng mở cửa hàng này, sớm đã ở trên cả nước khắp nơi tìm kiếm tú nương am hiểu vu thêu, nhưng chưa bao giờ nghe nói qua. Trừ bỏ Chiêu Vân phu nhân ra, ai sẽ còn biết vu thêu!
Tiện nhân chính là mạnh miệng!
Bất quá……..
Lui một bước mà nói, nếu thực sự là có, liền tính cửa hàng nhỏ kia của Khương Phong Văn, có thể mời được người ta đến sao? Đó là Chiêu Vân phu nhân, nếu không phải mẫu thân đã từng là nha hoàn bên người nàng, chuyện tốt như vậy cũng sẽ không rơi xuống trên đầu Mộ gia bọn họ.
Tiếng cười to của Mộ Đình Nhi, dẫn tới đám người Mộ Chiêu Nghi ở phương hướng đình hóng gió liên tiếp quay ra nhìn. Ngọc Quý Phi che miệng cười khẽ: “Cũng không biết hai người đang nói chuyện gì cao hứng, muội muội của Mộ Chiêu Nghi ngươi lại cười cao hứng như vậy.”
“Tỷ tỷ, nha đầu Đình Nhi này nghĩ sao nói vậy, trước đây cùng Thế tử phi náo loạn vài lần không thoải mái, lần này hai người có thể trò chuyện với nhau thật vui, trong lòng muội muội cũng thật cao hứng.” Mộ Chiêu Nghi vẻ mặt ôn nhu ý cười.
Cung Ngọc Yến ha hả cười.
Người nào lỗ tai tốt đều có thể nghe ra được, tiếng cười của nha đầu Mộ gia kia hoàn toàn có ý cười nhạo, Ngọc Quý Phi cùng Mộ Chiêu Nghi lại cố ý nói như vậy, tuỳ ý Ấu An nhà nàng bị cười nhạo.
Cung Ngọc Yến bưng lên chén trà nhấp một ngụm trà xanh: “Mộ Chiêu Nghi a, muội muội này của ngươi có phải hay không có bệnh?”
“Chiêu Vân…..” Mộ Chiêu Nghi vừa thấy Cung Ngọc Yến muốn nói, lập tức liền phải nói sang chuyện khác. Chỉ là đề tài còn không có kịp mở ra, Cung Ngọc Yến nhanh mồm nhanh miệng: “Khi cười rộ lên thân mình còn run run, miệng mở to đến như thế, đây là hận không thể để tất cả mọi người nhìn đến bộ dạng nàng thiếu một chiếc răng cửa a…….Cô nương bình thường nếu không có bệnh, nếu là răng cửa bị dập rớt, chỉ sợ nói chuyện đều phải nhấp môi ăn nói nhỏ nhẹ, ngươi nhìn xem muội muội của ngươi……”
Giữa mày Cung Ngọc Yến trào ra cảm xúc lo lắng, lại nói: “Mộ Chiêu Nghi a, muội muội ngươi nếu là có bệnh, nên trị sớm a, không nên trì hoãn thời gian trị liệu, ngày sau thấy ai, đều giương miệng cười, rất khó coi a….. Đáng tiếc Bạch thần y đi quá nhanh, bằng không ta cũng có thể cùng hắn nói một tiếng.”
Mọi người: “…………”
Miệng thật độc.
Còn chưa nói, Hoàng Thái Hậu, cùng với những phi tần khác đều không hẹn mà cùng hướng tới miệng của Mộ Đình Nhi nhìn lại, bộ dáng thiếu một chiếc răng của kia là thật……
Đại để là nhìn đến các quý nhân đều hướng tới Mộ Đình Nhi nhìn lại, bốn phía một ít quý nữ cùng thái giám cũng đều theo tầm mắt nhìn lại.
Mộ Đình Nhi bỗng nhiên cảm giác được không thích hợp, nàng phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm mình.
Khương Ấu An cầm khăn tay, khẽ che môi đỏ: “Có phải đang nghi hoặc mọi người vì cái gì đều đang nhìn ngươi hay không? Các nàng chủ yếu muốn kiến thức một chút, người không có răng cửa, cười ha hả có phải hay không cũng lọt gió đâu!”
Mộ Đình Nhi đột nhiên che lại miệng mình.
Mới vừa rồi quá đắc ý vênh váo, quên mất việc mình thiếu răng cửa.
Động tác này của nàng, dẫn tới những quý nữ đó che miệng cười trộm.
Gương mặt kia của Mộ Đình Nhi tức khắc liền như vỉ pha màu đổi tới đổi lui.
Đình hóng gió.
Cung Ngọc Yến nha một tiếng: “Khôi phục bình thường a? Xem ra bệnh này cũng không phải không thể trị, bất quá Mộ Chiêu Nghi a, ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, nhưng ngày sau vẫn là không cần đem muội muội ngươi mang tiến cung, vạn nhất va chạm Hoàng Thượng, vậy phải làm sao bây giờ?”
Mộ Chiêu Nghi vừa định phản bác, Hoàng Thái Hậu vẫn luôn không lên tiếng chậm rãi mở miệng: “Lời này của Ngọc Yến nói rất đúng, hoàng cung là địa phương nào? Là người nào đều có thể tiến vào, va chạm Thánh Thượng đó là tội lớn, Mộ gia ngươi không đảm đương nổi!”
Mộ chiêu nghi sắc mặt khẽ biến, tuy là trong lòng thực nghẹ khuất, nhưng nàng vẫn là vội vàng quỳ xuống: “Thiếp thân biết sai, Thái Hậu nương nương bớt giận…….”
“Mộ Chiêu Nghi a, muốn cho Thái Hậu nương nương nguôi giận, ngươi còn không chạy nhanh đem người đuổi ra khỏi cung a!” Cung Ngọc Yến lập tức nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-trong-sinh-nam-ca-ca-khoc-loc-cau-ta-hoi-phu/chuong-130-mieng-that-doc.html.]
Ngọc Quý Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn Cung Ngọc Yến một cái, dường như nhớ tới cái gì: “Ồ, Chiêu Vân phu nhân đi đâu vậy?”
Cung Ngọc Yến nhìn phía Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu bưng lên chén trà phẩm trà, lại không ra tiếng.
Cung Ngọc Yến âm thầm bĩu môi.
Từng người này ai cũng đều là nhân tinh.
“Ở thật xa cũng liền nghe được Quý Phi nương nương nhắc mãi dân phụ……” Lâu Chiêu Vân cười tiến lên hành lễ: “Buổi sáng cũng không biết là ăn phải cái gì, bụng dân phụ có chút không thoải mái, nên là tìm chỗ để nghỉ ngơi. Thái Hậu nương nương cùng chư vị quý nhân chớ nên trách tội dân phụ………”
Hoàng Thái Hậu cười khẽ: “Ngồi đi, bụng đã tốt hơn chưa? Có cần gọi đến thái y không?”
“Tạ Thái Hậu nương nương quan tâm, dân phụ đã khá hơn nhiều.”
“Chiêu Vân phu nhân, trên khăn tay chính là thêu hoa hải đường?” Tầm mắt Ngọc Quý Phi rơi xuống chiếc khăn trên tay Lâu Chiêu Vân.
“Đúng vậy, dân phụ có một vị bạn thân thích nhất hoa hải đường, dân phụ liền ở trong sân cũng trồng đầy hoa hải đường, mấy năm nay không chỉ có thêu khăn tay có hoa hải đường, còn thích ở trên quần áo thêu chút hoa hải đường. Chỉ tiếc là ta đã từng này tuổi, mặc vào quá mức diễm lệ, nhưng thật ra đều để ở đáy hòm.”
Lời này của Lâu Chiêu Vân vừa nói ra, không chỉ có Cung Ngọc Yến cùng Ngọc Quý Phi, ngay cả Trưởng công chúa vừa đi nhà xí trở về cũng động tâm.
Chỉ bằng tay nghề vu thêu của Chiêu Vân phu nhân, làm váy thì đẹp bao nhiêu a!
“Nghe ngữ khí này của Chiêu Vân, vị bạn thân kia đối với ngươi ảnh hưởng rất lớn?” Hoàng Thái Hậu hỏi.
Lâu Chiêu Vân gật đầu thật mạnh: “Cũng vừa là thầy vừa là bạn, ta nếu là có thể tìm được nàng thì tốt biết bao a, chỉ tiếc…….”
Dứt lời, Lâu Chiêu Vân lại lắc đầu.
“Cũng vừa là thầy vừa là bạn?” Hoàng Thái Hậu sửng sốt: “Chiêu Vân, ngươi cũng không phải là nói cho ai gia, Diệu Quốc trừ bỏ ngươi còn có một vị đại sư khác biết vu thêu.”
”Thái Hậu nương nương, Chiêu Vân năm năm trước đối với vu thêu cũng chỉ là lược hiểu da lông mà thôi. Là gặp gỡ được vị bạn thân kia, Chiêu Vân mới xem như chân chính nhập môn, cứ việc chỉ có ngắn ngủi một năm thời gian, nhưng là người bạn thân kia đã dạy dỗ cho Chiêu Vân, cơ sở rất quan trọng cho sự tiến bộ vượt bậc của Chiêu Vân trong tương lai. Nàng là bạn thân, cũng là lương sư, Chiêu Vân đối với nàng rất biết ơn.”
Lời này làm Mộ Chiêu Nghi đang trộm đứng dậy cũng đều ngây ngẩn cả người.
Nương nàng chưa bao giờ nói qua, Chiêu Vân phu nhân còn có sư phụ a!
Ngọc Quý Phi kinh ngạc nói: “Có thể chỉ giáo ngươi, ở phương diện vu thêu hẳn là rất cao đi?”
Lâu Chiêu Vân gật đầu thật mạnh: “Ở phương diện vu thêu, nàng hiểu được rất nhiều thủ pháp phức tạp khó học, dù chưa được nhìn thấy thành phẩm nàng thêu, chính là ta biết, ở phương diện vu thêu thiên phú của nàng hơn hẳn ta.”
“Diệu Quốc thế nhưng còn có một vị đại sư biết vu thêu mai danh ẩn tích?” Hoàng Thái Hậu kinh ngạc: “Từ từ, mới vừa rồi Chiêu Vân ngươi nói chưa nhìn thấy thành phẩm nàng thêu, là có ý tứ gì?”
Lâu Chiêu Vân cười cười: “Nói ra các vị có lẽ không tin, khi đó Chiêu Vân mới vừa cùng trượng phu hoà li, tâm tình không tốt, vừa lúc trong kinh lưu hành kết bạn qua thư, tỷ muội quen biết của ta liền bảo ta thử kết bạn qua thư, ta suy nghĩ cũng đồng ý, nhưng không nghĩ tới, người kết bạn qua thư từ cũng thích thêu thùa. Về sau chúng ta nói tới vu thêu, người hiểu biết Chiêu Vân đều biết, ta đối với vu thêu rất là si mê, nhưng nhập môn không được, ở trong thư cùng người bạn kia nói qua phiền muộn, ai ngờ đối phương thế nhưng biết vu thêu, ta lúc ấy tâm tình a………”
Hiện tại nhớ tới, Lâu Chiêu Vân vẫn là thực kích động.
Mọi người cũng cảm nhận được ngôn ngữ của Lâu Chiêu Vân kích động.
“Nghe ý tứ của Chiêu Vân phu nhân, ngươi không có cùng người bạn qua thư kia gặp mặt?” Cung Ngọc Yến hiếu kỳ nói.
“Đây cũng là chỗ tiếc nuối của ta, đến nay mới thôi, Chiêu Vân đềy chưa từng gặp qua người bạn qua thư kia, ta cũng từng nhờ người đi tìm, nhưng không có kết quả gì…….” Lâu Chiêu Vân than nhẹ một tiếng.
“Cũng có thể là đối phương cố ý giấu giếm thân phận.” Ngọc quý phi suy xét một chút nói.
“Có lẽ là vậy! Bất quá Chiêu Vân cũng không có từ bỏ, lần này rèn luyện trở về, cũng có ý tưởng muốn gặp mặt đối phương, chỉ là khó khăn khá lớn.”