Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 10
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:53:17
Lượt xem: 31
Lớp 10 ban 7 ở lầu 3, ba tầng thang lầu này Thời Ngọc leo đến kinh tâm động phách, vài lần suýt té ngã. Thân thể ốm yếu đi đến cửa sau của lớp, Thời Ngọc đem ô của Thẩm Thác ném sang một bên, sau đó từng bước đi đến vị trí của mình, dựa dựa vào chút lý trí cuối cùng ngồi xuống, đem hộp thức ăn được giữ ấm trong tay đẩy cho Thẩm Thác.“Tùy ý cậu.”
Hộp thức ăn đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Thẩm Thác đôi mắt chợt lạnh lùng, cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói:
“Không cần.”
Hắn tiếp tục viết bài thi, khớp xương dài nắm chạt bút viết, bút đen mượt mà rơi từng từ từng từ xuống trang giấy.Đợi nửa ngày, người ở bên cạnh cũng không vì cậu phản kháng mà nổi giận.
Thẩm Thác nhăn nhăn mày, cầm hộp thức ăn vướng chỗ đẩy sang một bên.
Trước kia cũng không phải chưa từng có loại tình huống này. Chính là bị buộc phải ăn đồ ăn bị trộn với những thứ dơ bẩn, Thẩm Thác thể chất tốt, nhưng cũng phải nôn đến khan cổ. Nghĩ đến bộ dạng chật vật như mộ con ch.ó của mình, nam sinh tóc đen trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Hắn sớm muộn …… cũng sẽ khiến Yến Thời Ngọc trả giá lớn.
Lúc này đợi thật lâu, người bên cạnh cũng không nói một lời, càng không cố ý bắt lỗi.
Chỉ an tĩnh nằm trên bàn ngủ.
Nhưng cậu giống như ngủ không yên giấc, đôi vai gầy nhỏ co rút lại, trên cổ thon dài thấm đẫm những giọt mồ hôi trong suốt,mái tóc đen hơi dài cũng ướt đẫm mồ hôi, đán chặt trên chiếc cỗ trắng nõn, hình ảnh đẹp như vậy, nổi lên một tầng nhiệt khí kỳ quái.
Thẩm Thác trong lúc vô tình ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại, theo đường cong từ cổ nhìn xuống, thấy tay áo thiếu niên lộ ra đầu ngón tay trắng trẻo. Màu hồng và thanh tú, được cắt gọn gàng sạch sẽ, như những nụ hoa mỏng manh.
Một tên nam sinh, người lại trắng hơn cả nữ sinh.
Hắn một mặt cảm thấy ghê tởm và vớ vẩn, một mặt lại không thể dời mắt được. Không khí xung quanh dường như trở nên sền sệt ướŧ áŧ, tràn ngập một hơi thở ẩm ướt ngọt ngào.Yết hầu không kiểm soát được nuốt xuống một cái, nam sinh bất giác xoay cổ chuyển thành góc vuông 90 độ, ánh mặt trời chiếu vào bàn sách cứng rắn, đôi mắt u ám, lặng lặng nhìn chằm chằm vào nam sinh, đáy mắt quay cuồng đến chính mình cũng không cảm nhận được một trận sóng ngầm mảnh liệt. Không biết qua bao lâu, giống như sự thu hút đột nhiên bị đánh vỡ.
Thẩm Thác nheo mắt, thần sắc khôi phục như bình thường.
—— nhưng mà làn da đẹp như vậy, cũng không che được mùi cặn bã trên người Yến Thời Ngọc. Lạnh nhạt trào phúng nghĩ, cậu cúi đầu, gương mặt lạnh băng lại phiền chán.
Nghỉ trưa một chút trải qua nhanh chóng.
Chuông tan học tiếng vang lên, liên tục có tiếng nhóm trưởng gọi to thu bài tập.
Cuối buổi sáng là tiết tiếng Anh, dù là ngày khai giảng đầu tiên, giáo viên tiếng Anh vẫn là sắp xếp bài tập.
Tiết Linh Linh là lớp phó học tập, phụ trách thu bài tiếng Anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/10.html.]
Sau khi thu bài, cô đếm một lát, lại phát hiện thiếu vài người. Có chút do dự ngẩng đầu, dãy giữa bàn cuối là ba nam sinh cầm di động, nằm trên bàn ngủ, mặt bàn là đề bài rơi lung tung, trắng đến lóa mắt. Ở giữa có một bóng người đặc biệt nổi bật. Hắn nằm trên bàn, giống như ngủ say thật sự, tóc đen dày như mực rũ trên bai bên mặt, trên vai khoác một áo đồng phục màu xanh rộng lớn, lộ ra cổ tay gầy nhỏ, cùng với một tầng da thịt trắng như tuyết.
Thân thể gầy yếu cuộn tròn thành một quả bóng, vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn thật mềm mại đáng thương, không có vẻ kiêu ngạo và bất định thường thấy.Kia là “Độc” của lớp.
Cả giáo viên cũng không muốn đi đến.
Các bạn học tan học chơi đùa đôi khi cũng sẽ cố ý tránh đi, không ai muốn dính líu đến nhóm bạn thân con trai này..
Giáo viên tiếng Anh là một người lớn tuổi, khó tính cổ hủ, học sinh nào không làm bài tập sẽ bị đuổi ra khỏi lớp và phạt đứng lớp.
Tiết Linh Linh mím môi suy nghĩ, vẫn là quyết định đi qua, lời nói cô nhẹ nhàng, trong lòng lại từng đợt sợ hãi.
“Các nộp bài tập tiếng Anh đi?”
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
“Wtf……” Một nam sinh đang chơi game không kiên nhẫn chậc một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên:
“Đừng mẹ nó làm phiền lão tử!”
Nam sinh khác cùng một nhóm xị mặt xuống, chửi ầm lên: “Có phiền hay không a, mỗi ngày thúc giục thúc giục thúc giục, như đòi mạng, không viết! Muốn mách cứ mách!”
Bất chợt lớn giọng truyền đi khắp phòng, phòng học bỗng chốc một tĩnh. Tiết Linh Linh da mặt mỏng, cảm nhận được bốn phương tám hướng truyền đến ánh mắt, hốc mắt bỗng đỏ.
Tuy rằng đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng cô khó có thể tiếp thu chuyện như thế này, “Cậu, các cậu……”
Giọng nói tức đến run rẩy, giọng nói nữ sinh nhanh chóng mềm mỏng, tính tình cô an tĩnh, việc gì phát sinh cũng không chịu nỗi lời nói nặng, chỉ có thể run rẩy cầm lấy bài thi, khó chịu lặp lại: “Các cậu ——”
Cô cầm một sấp bài tập dày, đứng giữa lối đi, nhận lấy những ánh nhìn từ mọi hướng. Chung quanh không biết khi nào vang lên từng lời thì thầm nho nhỏ. Có nam sinh chống cằm cười hì hì nhìn cô, giống như phát hiện ra châu lục mới
cười nói:
“Trần Hào, cậu đem lớp phó học tập người ta chọc khóc rồi kìa?”
“Ai,” vài tên nam sinh thấy náo nhiệt cợt nhả nói:
"Thật đúng là, lớp phó, cũng không đến mức như vậy, không phải chỉ nói cậu hai câu sao, tâm lý sao lại có thể yếu ớt như vậy? Không phải một chút nữa sẽ đi cáo trạng chứ?”
Nam sinh bị gọi là Trần Hào nhanh chóng nhìn màn hình di động, lông mày không kiên nhẫn nhăn lại:
“Muốn cáo thì cáo, không cáo thì cút! Làm lớp phó cũng không xem lại năng lực của chính mình, thật mẹ nó tưởng rằng mình là một nhân vật lớn?”
……