Phó Oánh Oánh đưa đến tập đoàn Phó thị, ngay cả điện thoại cũng tịch thu.
Cô đó thảm hại, ngẩng đầu Phó Dạ Xuyên.
“Anh, tự nhiên gọi em đến?”
Gương mặt Phó Dạ Xuyên phủ đầy hàn khí, giọng lạnh lẽo:
“Em xem?”
Phó Oánh Oánh run lên, nhưng vẫn cứng miệng chối.
“Em mà chứ?”
“Không ?”
Phó Dạ Xuyên lạnh, hướng ngoài quát:
“Đưa !”
Trần Miễn lập tức đẩy tên phóng viên cầm đầu .
Tên phóng viên lập tức nở nụ nịnh nọt, cúi gập :
“Chào Phó tổng, chào Phó tiểu thư.”
Phó Oánh Oánh thấy, lập tức tưởng rằng bán .
Cô hoảng hốt chạy kéo tay áo trai:
“Anh, bừa thôi, em hề mua chuộc bọn họ bôi nhọ Tô Nam… Em…”
Người còn mở miệng, cô tự thú .
Nhìn ánh mắt ngày càng lạnh băng của Phó Dạ Xuyên, Oánh Oánh bỗng thấy sợ hãi.
Cô lúng túng buông tay, lí nhí:
“Em… thật sự cố ý.”
“Phó Oánh Oánh, gây hậu quả như thế , em còn giả vờ ?”
Ánh mắt lạnh thấu xương của như đè nặng xuống, khiến khí xung quanh nghẹt thở.
Oánh Oánh vô thức lùi một bước, đầu tiên cảm nhận trai còn dung túng vô điều kiện.
Cô chợt nhớ tới lời cảnh cáo của :
“Tuyệt đối đừng bao giờ chống Phó Dạ Xuyên, đừng chạm giới hạn của nó!”
tại ? Vì Tô Nam trở thành giới hạn thể động đến? Không thể chạm chị ?
Càng nghĩ, cô càng thấy bất công, đang định giả vờ đáng thương để lảng tránh trách nhiệm thì tên phóng viên vội vàng chỉ mặt:
“Phó tổng, Phó tiểu thư vẫn còn nợ tiền thù lao thanh toán. mà việc thành, cũng dám đòi nữa… Ngài tha cho một mạng ?”
Không khí càng thêm lạnh lẽo.
“Câm miệng!” Oánh Oánh nhịn nổi chửi rủa.
là đồ ngu, chẳng tình huống!
“Phó Oánh Oánh, chỉ một con đường, đích xin Tô Nam!”
Ánh mắt sắc bén, mang theo áp lực thể kháng cự.
“Dựa cái gì mà em xin chị ? Chuyện thành công!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/chuong-140-vinh-vien-xoa-ten.html.]
Cục diện mạng đảo ngược, hạ bệ Tô Nam, ngược còn liên lụy Phó thị khiến cô vô cùng tức giận . Tại Tô Nam nào cũng may mắn như ?
Giọng của Phó Dạ Xuyên lạnh như băng:
“Em thể , nhưng từ nay về , đừng mong nhận một xu nào từ gia đình nữa.”
Oánh Oánh ngẩng phắt đầu lên, mặt trắng bệch.
“Cũng đừng mong mượn danh nghĩa Phó gia để vay tiền. Anh sẽ thông báo cho tất cả, em trục xuất khỏi Phó gia.”
Giọng trầm lạnh, khí thế bức .
Ánh mắt sâu thẳm như vực tối, mang chút nhiệt độ nào. Hắn là .
Phó Oánh Oánh run rẩy, nước mắt lưng tròng:
“Dựa cái gì chứ? Sao lúc nào cũng bênh chị ? Hai ly hôn cơ mà! Chẳng ở bên Kiều Uyển Như ?”
Tô Nam là cái gì chứ?
Tại hết đến khác, chị trở thành nguyên nhân khiến mất mặt?
Giọng Phó Dạ Xuyên càng lạnh lẽo:
“Phó Oánh Oánh, vì em dùng thủ đoạn hèn hạ bôi nhọ Tô Nam khiến cổ phiếu Phó thị lao dốc, chỉ trong vài giờ bốc hơn mười tỷ. Em xem, dựa cái gì?”
Không khí lập tức lạnh buốt như hầm băng.
Phó Oánh Oánh chấn động đến mức thốt nổi một lời.
Hơn mười tỷ bốc ?
Cô chỉ bỏ mấy chục vạn, mua chuộc phóng viên gây sự với Tô Nam thôi mà…
“Còn nữa, và Kiều Uyển Như hề quan hệ gì. Em nhất nên rõ sự thật, cô vĩnh viễn thể liên quan đến Phó gia!”
Nói xong, Phó Dạ Xuyên quét mắt lạnh lẽo em gái một cái, đó xoay bước .
Chẳng lẽ… bấy lâu nay hiểu sai ?
Toàn Oánh Oánh cứng ngắc, run rẩy vì sợ hãi.
Cảm giác như tai họa sắp ập xuống!
Sau khi Phó Dạ Xuyên rời , Trần Miễn mới bước , phóng viên :
“Anh thể , nhớ kỹ lời Phó tổng. Muốn gì thì về giới giải trí mà , đừng đem chuyện thương giới bêu . Không thì c.h.ế.t lúc nào cũng .”
“Vâng !”
Tên phóng viên gật đầu lia lịa, vội vàng chuồn ngoài.
Trần Miễn đẩy kính, liếc Phó Oánh Oánh đang cứng đờ bước đến gần:
“Phó tiểu thư, lão gia gọi điện tìm cô.”
Phó Oánh Oánh sững . , vẫn còn ông nội, ông sẽ bỏ mặc đứa cháu gái .
“Ông gì?”
Tửu Lâu Của Dạ
“Nguyên văn thế : Trong vòng hai mươi phút, nếu cô lăn về,m thì sẽ vĩnh viễn xóa tên khỏi hộ khẩu Phó gia!”