Tô Kỳ kỹ điện thoại trong tay Tô Nam, ừm, sai, đúng là điện thoại của thật!
Người nhà họ Tô vì để Tô Nam dễ nhớ mật khẩu nên tất cả đều đặt theo ngày sinh của cô, vì thế cô tiêu tiền cũng chẳng chút do dự.
Khóe miệng Tô Kỳ giật nhẹ, bỗng thấy nhớ cô em gái từng chắt chiu tiết kiệm tiền để mua du thuyền!
Tám trăm triệu, với tuy con quá lớn, nhưng đột nhiên bốc , trong lòng vẫn thấy trống rỗng.
Anh ôm n.g.ự.c tự an ủi :
Thôi, là em gái mà, nó tiêu bao nhiêu cũng là lẽ đương nhiên.
Huống chi, mới tám trăm triệu thôi mà!
Miễn là cô vui là .
Tô Tiểu Hổ quen với , bò lên đùi cọ cọ nũng. Anh liền đổi chủ đề, ôm Tô Tiểu Hổ chơi chỗ khác.
Suốt cả buổi chiều, mạng ngoài loạt tin bôi nhọ Tô Nam, thì cái tên Em Bé Giàu Có cũng nhanh chóng leo lên top 1 hot search khắp các nền tảng, chiếm lĩnh bảng xếp hạng!
Các bình luận thi nổ :
[Lần đầu tiên tận mắt chứng kiến giàu mua đồ cần hỏi giá là như thế nào.]
[Người giàu đúng là coi chữ giàu như họ tên đó.]
[Dù cô bao nhiêu tuổi, cũng cưới… , gả cho cô cũng !]
“Em Bé Giàu Có, rốt cuộc baby bí ẩn đó là ai ?!”
Tô Nam khi sắp xếp xong địa chỉ nhận hàng mới vui vẻ trả điện thoại cho Tô Kỳ, cầm điện thoại của lên, thấy bảy cuộc gọi nhỡ.
Một cuộc từ Phó Dạ Xuyên, bốn cuộc từ ông Phó, hai cuộc từ Tần Du và Trình Ý.
Cô định gọi cho Tần Du thì điện thoại reo lên, là ông Phó?
Khóe miệng Tô Nam nở một nụ lạnh, gấp ?
Tuy ông ép cô đến đường cùng, để cả thế giới chửi rủa cô, nhưng trong tay cô đang nắm chiếc tẩu ngọc lục bảo, đó chính là lá bài lớn nhất, cô sợ gì chứ?
Team Hạt Tiêu
Tô Nam dừng một chút, lười biếng nhấc máy:
“A lô?”
Quản gia lập tức thở phào nhẹ nhõm, kích động ông Phó:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-ly-hon-toi-thua-ke-khoi-tai-san-hang-ty/chuong-103-thua-nhan-sai-lam-sao.html.]
“Chủ tịch, cô !”
Tô Nam rõ lời , bật khẽ. Ông Phó lườm quản gia một cái, từ tốn cầm lấy điện thoại:
“Tô Nam, cô ?”
Biết ?
Tô Nam cau mày, giả vờ ngây thơ:
“Biết ? Chủ tịch Phó, hiểu sai chỗ nào ạ?”
Ông Phó hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khí thế:
“Dạo cô sống thế nào? Nghe ngay cả công ty cũng dám đến, nhà họ Tô đuổi ? từ , điểm dừng là , cửa hào môn dễ như cô nghĩ, ai cũng ngốc như Phó Dạ Xuyên để cô dắt mũi!”
Tô Nam khẽ nhếch môi nhạt:
“Cảm ơn chủ tịch Phó quan tâm. Mấy hôm nay sống… thật còn tuyệt hơn cả trong mơ, ăn chơi hưởng thụ, lo nghĩ gì.”
Mỗi ngày chỉ tiêu tiền với tiêu tiền, còn gì thú vị hơn nữa?
“Hừ, miệng vẫn còn cứng lắm!” Ông Phó tin cô bình yên vô sự.
“Chủ tịch Phó còn gì nữa ? Không thì tắt máy đây. lãng phí thời gian mấy xứng.”
Muốn thấy cô chật vật?
Tự chuốc lấy thất vọng !
Dù là Phó Dạ Xuyên ông Phó đều là một giuộc. Cô tuyệt đối để họ thấy trò !
Ông cụ Phó trầm mặc vài giây, giọng đột nhiên trầm xuống:
“Tô Nam, dù cô gì cũng thể xóa sạch quá khứ. Trừ phi… nhà họ Phó chúng bảo vệ cô vài câu. Cô hiểu chứ?”
Ông ám chỉ rõ ràng đến mức , Tô Nam thể hiểu? Cô còn đường lui nữa !
Tô Nam nhướng mày, khẩy:
“Tát một cái cho một viên kẹo? Chủ tịch Phó nghĩ quá đó!”
“Hừ, cô lựa chọn khác.” Ông Phó thẳng thừng, chắc nịch.
“Chỉ cần cô trả chiếc tẩu ngọc lục bảo, sẽ bảo các tài khoản truyền thông ngưng bôi nhọ cô, còn sắp xếp cho cô một chức quản lý nhỏ ở công ty con thuộc tập đoàn Phó thị, cho cô miếng cơm ăn.”