Vân Thanh thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng:“Hoắc tiểu thư, nếu cô không muốn đến thì có thể rời đi. Nếu không biết xin lỗi thì tốt nhất nên về lại bụng mẹ mà làm lại từ đầu đi.”
Hoắc Tịnh thật sự nghĩ cô dễ bị dọa dẫm sao?
Đáng tiếc, Vân Thanh giờ không còn là cô gái yếu đuối như xưa.
Hoắc Tịnh sững sờ trước lời lẽ sắc bén ấy. Lúc này, cô ta mới nhận ra Vân Thanh đã hoàn toàn khác.
Cô không còn là "đứa trẻ mồ côi" từng phải khép nép ở nhờ nhà họ Hoắc mà là đại tiểu thư của tập đoàn Vân thị, thậm chí địa vị còn cao hơn cô ta.
Tuy vậy, Hoắc Tịnh vẫn không chịu mất mặt, cố cứng giọng: “Vân Thanh, tôi đến để xin lỗi chị! Chị có thể lịch sự một chút không?”
Cô ta nghĩ rằng, chỉ cần mở miệng xin lỗi, Vân Thanh không chấp nhận thì đó là lỗi của cô.
Nhưng Vân Thanh đã chán ngấy, liền nhấc điện thoại gọi nội bộ.
“Cho bảo vệ đưa cô ta ra ngoài. Từ giờ trở đi, không được cho cô ta bước vào tập đoàn Vân thị thêm lần nào.”
Nghe vậy, Hoắc Tịnh choáng váng. Khuôn mặt chuyển từ sững sờ sang phẫn nộ.
“Vân Thanh, chị đúng là không biết điều!!!”
Bị đuổi ra như vậy chẳng phải sẽ càng mất mặt hơn sao?
Thế nhưng Vân Thanh chẳng buồn nể nang: “Hoắc Tịnh, người không biết điều là cô mới đúng. Mời về cho.”
Mặt Hoắc Tịnh trắng bệch, rồi chuyển sang xám xanh. Lúc này, bảo vệ đã đến trước cửa văn phòng.
Cô ta hít sâu một hơi, lườm Vân Thanh đầy thù hận rồi bỏ đi.
Vừa bước ra khỏi cửa tập đoàn Vân thị, cô ta liền hối hận.
Về nhà biết ăn nói thế nào với Hoắc Xuyên và ông nội đây?!
...
Sau giờ làm, Vân Thanh trở về nhà họ Vân.
Ngay khi hành vi của Bạch Đình bị vạch trần, cả nhà họ Vân đều biết chuyện cô gặp phải.
Vừa bước vào cửa, Vân Khôn đã vội chạy đến nắm lấy tay cô, nhìn từ đầu đến chân: “Con gái ngoan, con có bị thương ở đâu không? Cái con bé Bạch Đình kia thật độc ác, dám thuê người g.i.ế.c con! Yên tâm, ba đã sắp xếp mọi chuyện rồi. Nhất định không để nó giảm nhẹ tội!”
“Cảm ơn ba.”
Được người thân chở che, Vân Thanh cảm thấy ấm áp vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-toi-thua-ke-mot-gia-tai-kech-xu/chuong-88.html.]
Vân Triết cũng bước đến: “Em có muốn nghỉ ngơi vài ngày không? Công ty cứ để anh lo.”
“Tiểu Thanh đừng lo! Anh cũng góp sức rồi đó nha! Fan của anh bây giờ đều đứng về phía em rồi!”
Vân Kỳ không chịu thua, lập tức khoe công lao.
Nghe vậy, Vân Thanh hơi nhíu mày nhưng vẫn cảm ơn anh.
Dù sao với câu nói của Vân Kỳ, báo chí nhất định sẽ nghĩ hai người có gian tình.
Vân Dạ thì chẳng để tâm nhiều. Thấy Vân Thanh bình an anh mới yên lòng.
Cả nhà quây quần trong phòng khách, không khí ấm cúng vui vẻ.
Đây mới gọi là nhà.
Nhà họ Hoắc không phải là nhà đối với cô.
Ba năm sống ở đó, Vân Thanh chưa từng cảm nhận được sự ấm áp hay tình thân.
Chỉ có sỉ nhục, châm chọc và khổ nhẫn.
Nhưng cô đã chịu đựng đủ.
Giờ đây khi trở về nhà, Vân Thanh không cần nín nhịn nữa. Cô có đủ sức mạnh để trả lại từng món nợ một.
“À, ba nghe nói Hoắc Tịnh đến công ty tìm con?”
Tuy không có mặt ở công ty, nhưng Vân Khôn luôn theo sát mọi chuyện.
Nghe Vân Thanh kể lại chuyện Hoắc Tịnh tới “xin lỗi” nhưng thái độ lại vô cùng ngạo mạn, ông lập tức giận dữ.
“Ha! Nhà họ Hoắc còn dám vậy à?!”
Biết con gái vẫn bị Hoắc Tịnh coi thường dù thân phận đã công khai, ông giận đến tím mặt.
“Đừng lo, ba sẽ giúp con gây bão một phen.”
Team Hạt Tiêu
Vân Khôn xoa đầu Vân Thanh, rồi cầm điện thoại lên gọi ngay cho Hoắc lão gia.
Trong khi nhà họ Vân tràn đầy không khí ấm áp thì nhà họ Hoắc lại rối loạn không yên.
“Đồ vô dụng!”
Vừa về tới cửa, Hoắc Tịnh liền bị một chén trà bay thẳng vào mặt, suýt chứt nữa thì trúng đầu.
Hoắc lão gia nghiến răng nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống.