Tuy nhiên, lời tiếp theo của Lý Dịch như một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu Hoắc Tịnh.
“Lời của Hoắc lão gia, tôi xin trích nguyên văn: Bảo cô trong vòng nửa tiếng phải quay về ngay. Nếu không thấy mặt thì tự chịu hậu quả.”
Xong rồi.
Từ lời của ông nội, cô biết chắc chắn mình sẽ bị mắng thê thảm khi về nhà.
Quả nhiên, sau khi trở về biệt thự nhà họ Hoắc, Hoắc lão gia đã mắng cô ta một trận dữ dội suốt cả buổi chiều.
Không chỉ vậy, lời của Hoắc lão gia cũng giống hệt như lời Hoắc Xuyên, bắt cô phải xin lỗi Vân Thanh.
—
Hôm đó, Vân Thanh bị đánh thức bởi cuộc gọi từ Cố Chi.
“Chị Cố à, sao cứ thích gọi người ta dậy sớm như vậy chứ?”
Vân Thanh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, thì thầm nói vào điện thoại.
“Hôm nay là ngày giỗ anh trai tôi. Không phải cậu nói sẽ đi cùng tôi đến thăm mộ sao?”
Giọng của Cố Chi không còn vẻ hoạt bát như thường ngày nữa.
Vân Thanh lập tức tỉnh táo hơn. Cô nhìn lịch, quả nhiên suýt nữa đã quên mất hôm nay là ngày gì.
“Chờ một chút, đến ngay đây.”
Vân Thanh nhanh chóng bật dậy khỏi giường, chỉnh trang.
Cố Chi có một người anh trai ruột, nhưng cha mẹ họ ly hôn từ sớm. Cố Chi theo cha, còn anh trai theo mẹ, thậm chí còn đổi sang họ mẹ.
Theo lời Cố Chi, cô ấy từng rất thân thiết với anh trai.
Nhưng sau khi bị gửi ra nước ngoài du học, hai anh em dần xa cách.
Mãi đến sau này, cô mới biết anh trai mình đã qua đời.
Hai người lái xe đến nghĩa trang. Cố Chi và Vân Thanh đều mặc váy đen, nhưng bó hoa trên tay họ lại rực rỡ, nổi bật giữa khung cảnh u ám.
Trước khi lấy Hoắc Xuyên, thỉnh thoảng Vân Thanh cũng đi cùng Cố Chi đến thăm mộ anh trai cô.
Giờ đã ba năm trôi qua, thời gian như quay lại thời điểm trước khi Vân Thanh gặp Hoắc Xuyên. Nhưng bản thân cô thì đã không còn là cô gái ngày xưa nữa.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ, hai bóng người quen thuộc xuất hiện phía trước.
Là Hoắc Xuyên và Bạch Đình.
“A Xương… anh yên tâm, em giờ sống rất tốt. A Xuyên vẫn luôn chăm sóc em…”
Bạch Đình đang nức nở, cúi đầu trước mộ Trần Xương. “Em cũng sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-toi-thua-ke-mot-gia-tai-kech-xu/chuong-84.html.]
“Bạch Đình?!”
Cố Chi là người đầu tiên nổi giận khi nhìn thấy cô ta. Cô lao lên phía trước, trừng mắt khinh thường: “Cô đến trước mộ anh trai tôi làm gì?!”
Bạch Đình và Hoắc Xuyên rõ ràng rất bất ngờ khi thấy Cố Chi và Vân Thanh.
Cả hai từng nghe Trần Xương nhắc rằng anh có một em gái. Anh còn từng cho họ xem ảnh em gái khi còn nhỏ.
Nhưng ai mà ngờ, cô em gái đó lại chính là Cố Chi?!
Một tia hoảng loạn lướt qua ánh mắt Bạch Đình. Cô ta không muốn để Vân Thanh biết rằng Hoắc Xuyên đối xử tốt với cô ta chỉ vì cô ta là bạn gái của bạn hắn.
Nếu Vân Thanh biết thì chẳng phải sẽ càng khinh thường cô ta hơn sao?
Nhưng còn chưa kịp nghĩ cách gì, Hoắc Xuyên đã mở lời.
Hắn nhìn Vân Khanh đang chỉnh lại bó hoa trong tay, lên tiếng giải thích: “Cố Chi, trước đây tôi là đồng đội của Trần Xương. Bạch Đình là bạn gái của anh cô. Trước khi cậu ấy mất, cậu ấy đã nhờ tôi chăm sóc cô ấy.”
Tuy là lời giới thiệu với Cố Chi, nhưng lại như một lời giải thích với Vân Thanh.
Giải thích vì sao hắn đối tốt với Bạch Đình.
Hoắc Xuyên nhìn Vân Thanh đầy mong đợi, hy vọng cô có thể hiểu được hàm ý sâu xa trong lời hắn.
Hắn không hề thích Bạch Đình. Hắn đối tốt với cô ta chỉ vì lời trăn trối của đồng đội.
Hắn chưa từng phản bội Vân Thanh.
Vân Thanh cũng hơi sững người khi nghe lời giải thích ấy.
Thì ra là vậy.
Cô vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc Bạch Đình có gì mà khiến Hoắc Xuyên si mê đến vậy?
Nhưng cuối cùng, người mà cô thua lại không phải là một người phụ nữ, mà là… một lời hứa.
Team Hạt Tiêu
Một tia ngượng ngùng thoáng qua trên gương mặt Bạch Đình, bầu không khí rơi vào im lặng lúng túng.
Người phá vỡ sự im lặng đầu tiên là Cố Chi.
“Cô là bạn gái của anh tôi á?! Gu của anh tôi kém vậy sao? Hay là bị Bạch tiểu thư lừa gạt bằng thủ đoạn?!”
Sắc mặt Bạch Đình lập tức trở nên khó coi hơn khi nghe câu đó.
Cô ta mím môi, tỏ vẻ đáng thương rồi quay người bỏ chạy thật nhanh.
Vân Thanh nhìn theo cô ta, khóe môi khẽ cong lên đầy châm biếm và bước theo sau.
Hoắc Xuyên thấy vậy cũng muốn đuổi theo, nhưng bị Cố Chi ngăn lại.
“Hoắc Xuyên, anh hãy nói thật cho tôi biết đi!”
Cố Chi không hề dễ dàng tin vào lời giải thích của anh.