“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Mong cô Bạch đừng tự gây chuyện khiến anh phải làm góa vợ sớm đấy.”
Lời của Vân Thanh thật sự cay nghiệt. Cô b.ắ.n liên thanh như s.ú.n.g máy, liếc nhìn Hoắc Xuyên đầy ẩn ý.
Bạn của cô không nhịn được mà bật cười. Diệp Chí tiếp lời: “Hoắc tổng đúng là may mắn thật. Anh sắp cưới được ảnh hậu hàng đầu thế giới. Sắp tới đừng lo cuộc sống nhàm chán.”
Nghe vậy, Vân Thanh bật cười, khiến Hoắc Xuyên đau đớn.
Tim Hoắc Xuyên như thắt lại.
“Hoắc Xuyên, đi thôi.”
Lâm Vũ nhận ra cảm xúc của Hoắc Xuyên nên nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Hoắc Xuyên nhìn Vân Thanh thật lâu, rồi quay người rời đi. Hắn gọi Lý Dịch đến bệnh viện.
“Anh, cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Hoắc Tịnh đang khóc trước cửa phòng cấp cứu. Thấy Hoắc Xuyên liền vội vàng chạy tới.
“Bạch Đình thế nào rồi?”
Hoắc Xuyên đẩy cô ta ra rồi hỏi.
Hoắc Tịnh lau nước mắt, nói: “Chị Bạch… chị Bạch Đình chảy m.á.u rất nhiều. Hiện trường đáng sợ lắm...
“Anh! Chị Bạch Đình thành ra như vậy nhất định là do ả đàn bà đó!
“Tiện nhân Vân Thanh!”
Nghe vậy, Lâm Vũ có chút bất lực, không nhịn được mà nói nhỏ: “Không phải lỗi của cô ta đâu. Ai có đầu óc đều biết Vân Thanh chẳng liên quan gì đến chuyện này mà.”
Vân Thanh đang uống rượu trong quán bar, còn lừa hắn ta một triệu đô. Dù vậy, hắn vẫn phải đứng về phía cô lần này.
Bạch Đình luôn coi Vân Thanh là kẻ thù tưởng tượng, tự tìm đến cái chết, rồi lại đổ lỗi cho Vân Thanh?
Nực cười quá rồi!
Hoắc Tịnh phớt lờ lời thì thầm của Lâm Vũ, tiếp tục mắng chửi Vân Thanh.
Trong mắt cô ta, Vân Thanh đáng bị mắng!
Tại sao? Tại sao Vân Thanh lại đột nhiên hóa phượng hoàng?
Trước đây cô luôn coi thường Vân Thanh, nhưng bây giờ? Vân Thanh đã vượt mặt cô ta, trở thành tiểu thư giàu có nhất thế giới!
Ngay cả Hoắc lão gia cũng phớt lờ cô ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-toi-thua-ke-mot-gia-tai-kech-xu/chuong-78.html.]
Tất cả là tại Vân Thanh!
“Im miệng!” Hoắc Xuyên vốn đã rối loạn, giờ Hoắc Tịnh còn làm ầm lên khiến hắn càng bực bội, liền quát lớn.
Hoắc Tịnh bị hắn dọa cho sững người, sau đó lại òa khóc lớn hơn: “Được thôi! Tất cả các người đều bênh ả tiện nhân Vân Thanh!”
Nói rồi, cô ta liền chạy đi.
Hoắc Xuyên bất lực nhìn theo bóng lưng em gái, lúc này Lý Dịch vừa đi hỏi thăm tình hình cũng đã quay lại.
Team Hạt Tiêu
“Thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói cô Bạch không sao. Chỉ bị trầy xước, không gãy xương gì cả.”
Lý Dịch quan sát nét mặt của Hoắc Xuyên, ngay cả anh ta cũng cảm thấy chuyện này quá nực cười.
Rõ ràng chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng trên điện thoại thì làm như sắp c.h.ế.t tới nơi.
Hoắc Xuyên nhíu mày. Lời của Vân Thanh khi nãy như vẫn vang vọng bên tai.
“Hoắc tổng, anh còn chưa hiểu sao? Cô Bạch nhà anh là ảnh hậu thiên hạ. Chuyện nhỏ xíu cũng làm như sắp c.h.ế.t đến nơi. Nói trắng ra, đến lúc anh tới, cô ta chắc chắn lại tỉnh bơ. Chỉ cần dán miếng băng keo cá nhân là xong, vậy mà cũng phải diễn thành bộ dạng hấp hối."
Nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên bước nhanh đến phòng bệnh.
Bạch Đình nằm trên giường bệnh, mặt mày tái nhợt. Thấy Hoắc Xuyên, ánh mắt cô ta sáng lên.
“Xuyên, anh đến rồi…”
Bạch Đình mở miệng, giọng yếu ớt như làn khói.
“Xin lỗi, tất cả là do em mà Vân Thanh làm khó anh… Giá như em c.h.ế.t đi cho rồi.
“Cô ta quá đáng thật! Sao có thể đối xử với anh như vậy? Sao có thể đối xử với nhà họ Hoắc như vậy… ngày trước…”
“Ngày trước? Cô còn dám nhắc tới ngày trước à? Cô có biết cô đã lấy bao nhiêu m.á.u của cô ấy không? Hơn nữa, cô đã từng cảm ơn cô ấy lần nào chưa hả?”
Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Xuyên ngắt lời Bạch Đình.
Bạch Đình sững người, hoảng loạn hiện lên trong mắt. “Xuyên, em… em không có ý đó. Dĩ nhiên là em biết ơn Vân Thanh. Em chỉ đang đứng về phía nhà họ Hoắc. Em…”
“Thôi đi.” Hoắc Xuyên càng lúc càng cảm thấy chán ghét Bạch Đình. “Lần này khi cô hồi phục, tôi sẽ đưa cô ra nước ngoài. Ở đó thích hợp để dưỡng bệnh. Còn nữa, tôi sẽ cắt trợ cấp sinh hoạt của cô. Cô không phải người tàn tật, có thể tự đi làm kiếm sống.”
Nghe những lời lạnh lùng của Hoắc Xuyên, Bạch Đình ngẩng đầu mở to mắt nhìn hắn, nước mắt đã sắp sửa rơi. “Xuyên, em…”
“Nói thêm một câu nữa chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét cô hơn thôi.”
Hoắc Xuyên đứng dậy, không để ý đến lời giải thích của Bạch Đình nữa, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Tuy nhiên, đây mới chỉ là khởi đầu.