Hoắc lão gia hít sâu một hơi, nghiến răng nói:“Tôi sẽ cân nhắc.”
“Vậy thì hãy cân nhắc cho kỹ.”
Lời của Vân Khôn đầy châm chọc.
Hoắc lão gia không đáp lại, xoay người rời đi trong tức giận.
Nhìn bóng lưng ông ta, Vân Thanh cảm thấy vô cùng hả hê.
Lần này, cô đã chiến thắng hoàn toàn.
Sau này cô sẽ cho họ nếm mùi thua cuộc nhiều hơn.
Cô định kéo tay Vân Khôn rời đi, nhưng bỗng nhìn thấy Hoắc Xuyên vẫn đứng đó bất động.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn cô, mang theo cảm xúc phức tạp.
“Chủ tịch Hoắc, cậu còn đứng đó làm gì?” Vân Khôn nhướng mày hỏi.
Nếu như Hoắc Xuyên không từng làm tổn thương Vân Thanh, có lẽ Vân Khôn sẽ có cái nhìn tốt về hắn.
Sau một biến cố lớn như vậy mà Hoắc Xuyên vẫn giữ được bình tĩnh, rõ ràng là người có bản lĩnh leo lên đỉnh cao.
Đáng tiếc, người như vậy lại mù quáng và vô tâm.
“Chủ tịch Vân, tôi muốn nói chuyện với Vân Thanh. Xin ngài cho phép.”
Hoắc Xuyên cung kính nói với Vân Khôn.
Vân Khôn nhìn sang Vân Thanh. Hoắc Xuyên muốn nói chuyện, đương nhiên phải được cô đồng ý.
Vân Thanh cười nhạt:
“Được thôi, tôi dành chút thời gian cho anh vậy.”
“Vậy ba đi dạo một vòng.” Vân Khôn buông tay con gái, liếc Hoắc Xuyên một cái thật sâu rồi rời đi.
Vân Thanh và Hoắc Xuyên đứng đối mặt nhau.
Lần gần đây nhất họ như thế này là khi Hoắc Xuyên yêu cầu cô trả lại nhẫn ngọc cho ông nội.
Lúc đó, hắn vẫn nghĩ mình ở vị trí cao hơn, đang ban cơ hội cho Vân Thanh.
Hắn vẫn luôn coi thường cô.
Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra mình đã sai, hoàn toàn sai.
Vân Thanh luôn ở cùng đẳng cấp với hắn, thậm chí giờ cô còn có vị thế cao hơn hắn.
Lúc nhìn lại cô, Hoắc Xuyên nhận ra người phụ nữ từng nhún nhường, yêu thương hắn vô điều kiện đó có lẽ không phải là con người thật của cô.
Cô từng sẵn sàng hạ thấp bản thân vì hắn.
Giờ đây, cổ họng Hoắc Xuyên như bị bóp nghẹt, khó thở vô cùng.
“Chủ tịch Hoắc, anh gọi tôi lại mà không nói gì là có ý gì đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-toi-thua-ke-mot-gia-tai-kech-xu/chuong-67.html.]
Ánh mắt Vân Thanh kiên định, thậm chí còn có chút chế giễu.
Giọng Hoắc Xuyên trầm thấp như thường lệ:
“Vân Thanh, sao em lại giấu thân phận rồi gả cho anh?”
Vân Thanh sững người.
Cô không ngờ anh lại hỏi điều đó.
Nhưng hỏi còn có ích gì? Chuyện đã qua lâu rồi, trái tim cô cũng đã c.h.ế.t hẳn.
“Thì ra là chuyện đó.”
Vân Thanh khẽ cười, không rõ là tự giễu hay cười nhạo Hoắc Xuyên.
“Em có thể nói cho anh biết lý do không?”
Ánh mắt Hoắc Xuyên thẳng thắn, trong lòng nặng trĩu.
Vân Thanh nhấc ly rượu vang, uống cạn một hơi rồi đáp:
“Gia đình tôi vốn không thích anh, không muốn tôi gả cho anh. Nhưng tôi mù quáng, cứ khăng khăng làm theo ý mình.
“Bây giờ nghĩ lại, nhờ anh mà tôi nhận được bài học nhớ đời. Mắt tôi sáng ra rồi. Sau này sẽ không mắc sai lầm nữa. Tôi thực sự phải cảm ơn anh đấy, Hoắc Xuyên.”
Team Hạt Tiêu
Nói xong, Vân Thanh quay người rời đi, không đợi câu trả lời.
Phải, cảm ơn hắn.
Cảm ơn vì đã cho cô biết có những thứ dù cố gắng đến mấy, cũng không thể có được chỉ vì mình muốn.
Trước kia, Vân Thanh giống như một cô công chúa sống trong Vân gia. Có ba và các anh trai luôn yêu chiều, bao bọc khiến cô cảm thấy mình như sống trên thiên đường.
Hoắc Xuyên là bức tường sắt đầu tiên cô chạm phải.
Cũng là sự cố chấp lớn nhất của cô.
Nhưng Vân Thanh không phải kẻ ngu ngốc. Cô không phải người mãi chỉ đi về một hướng.
Không xuyên thủng được bức tường ấy thì cô sẽ quay đầu, dứt khoát bước đi.
So với quá khứ, Vân Thanh giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều, tất cả là nhờ Hoắc Xuyên.
Hoắc Xuyên nhìn bóng lưng kiêu hãnh của cô, ánh mắt dần trở nên cay xè.
Hắn đã phụ cô.
Cô Vân Thanh từng yêu hắn, từng đặt cả trái tim vào hắn… Cuối cùng, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Rời khỏi bữa tiệc, Hoắc Xuyên lái xe vòng quanh đường vành đai nhiều lần.
Như thể đang tìm cách quay ngược quá khứ, để sửa chữa những sai lầm đã gây ra.
Khi chạy xe vô định trong màn đêm, từng ký ức cũ hiện lên rõ ràng trước mắt Hoắc Xuyên.
Ngày họ đi đăng ký kết hôn, Vân Thanh vui vẻ như một thiếu nữ đang yêu.
Giờ nghĩ lại, Hoắc Xuyên mới nhận ra, khoảnh khắc hắn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ngày hôm đó… trái tim lạnh lẽo của hắn đã bắt đầu tan chảy từ khi nào.