Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-05-06 12:23:20
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với mọi người.”
Vân Thanh nhìn Hoắc lão gia, mỉm cười.
“Năm xưa, đại tiểu thư Hoắc gia đã dùng chiếc nhẫn ngọc để trả nợ. Bây giờ, tôi quyết định…”
“Khoan đã!”
Hoắc lão gia thấy Vân Thanh chuẩn bị hành động với chiếc nhẫn ngọc thì nóng ruột. Ông không còn màng đến thể diện, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Chiếc nhẫn ngọc là vật gia truyền của nhà họ Hoắc. Ông không thể để nó rơi vào tay người khác!
“Vân Thanh, chiếc nhẫn ngọc là bảo vật gia truyền của nhà họ Hoắc. Tôi sẽ trả cô gấp mười lần khoản nợ mà nhà họ Hoắc đã thiếu!”
Hoắc lão gia vô cùng lo lắng. Bị nhà họ Vân sỉ nhục trước mặt mọi người thì cũng đành chịu, nhưng ông không thể để mất chiếc nhẫn ngọc.
Giờ đây, ánh mắt ông một lần nữa tập trung vào Vân Thanh.
Dù sao thì những màn xung đột công khai giữa các gia tộc giàu có luôn rất thu hút. Ai ai cũng thích xem kịch hay.
Vân Thanh vẫn điềm tĩnh và ung dung. Cô đứng trên sân khấu chính, nhìn xuống Hoắc lão gia.
Lúc trước người nhà họ Hoắc cũng từng nhìn cô như thế.
Tất cả những uất ức mà cô từng chịu đựng, cô sẽ đòi lại hết.
“Hoắc lão gia, ông nghĩ tôi cần số tiền đó sao? Hơn nữa, Hoắc Tịnh đã dùng nó để trả nợ cờ bạc. Chính nhà họ Hoắc tự nguyện giao nó cho tôi.
“Đã là báu vật quý giá như vậy, tôi không định bán nó. Tôi định hiến tặng báu vật vô giá này cho Bảo Tàng Quốc Gia. Hôm nay, tôi đặc biệt mời giám đốc của Đại Sảnh Bảo Vật đến chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này.”
Vân Thanh từ tốn nói, rồi quay sang mỉm cười nhìn về phía sân khấu bên cạnh. Giám đốc của Đại Sảnh Bảo Vật bước lên.
Vân Khôn mỉm cười khi nhìn thấy Vân Thanh giễu cợt nhà họ Hoắc. Ông nói vài câu khách sáo nữa và để mọi người tự do giao lưu.
Dù đã cho nhà họ Hoắc một bài học, Vân Khôn vẫn chưa định buông tha họ dễ dàng như vậy.
Giờ thì chuyện đã đến nước này, nếu Hoắc lão gia còn tiếp tục làm ầm lên thì sự sụp đổ của họ sẽ càng thêm thê thảm.
Toàn thân ông run lên, siết chặt nắm tay. Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc nhẫn ngọc rơi vào tay Đại Sảnh Bảo Vật.
Không bao giờ ông có thể lấy lại nó nữa.
Dù nhà họ Hoắc có quyền thế đến đâu, họ cũng không dám chống lại chính quyền để đòi lại bảo vật.
Hoắc lão gia tức đến mức râu tóc dựng ngược, trợn mắt. Ông không muốn ở lại thêm giây nào nữa. Ông vung tay, quay đầu lại, giận dữ hét với người nhà: “Đi thôi!”
“Hoắc lão gia, xin dừng bước.”
Làm sao Vân Khôn có thể để nhà họ Hoắc rút lui dễ dàng như vậy?
Hoắc lão gia quay lại, trừng mắt nhìn Vân Khôn. “Chủ tịch Vân, chẳng lẽ ông vẫn chưa làm nhục tôi đủ sao? Còn gì nữa không?”
Hoắc lão gia cuối cùng cũng hiểu ra. Buổi lễ kỷ niệm lần này của nhà họ Vân chính là để sỉ nhục ông và người nhà của ông.
Vân Khôn liếc nhìn Hoắc Xuyên đang đứng phía sau Hoắc lão gia, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Chút nhục nhã này có là gì so với những gì nhà họ Hoắc các người đã làm với con gái tôi? Hoắc lão gia, ông lấy tư cách gì mà tức giận? Con gái tôi gả vào nhà họ Hoắc nhưng lại sống không bằng người hầu trong nhà. Sau khi ly hôn, các người còn muốn bôi nhọ đời tư của nó. Tôi không đáng nhận được một lời giải thích sao?”
Sắc mặt người nhà họ Hoắc thay đổi.
Điều này nghĩa là nhà họ Vân muốn tính sổ với họ.
Vân Thanh bước lên bên cạnh Vân Khôn. Cô đang chán nản nhìn chuỗi vòng cổ sapphire trong tay, đến cả liếc nhìn người của Hoắc gia cũng lười.
“Vân Thanh chưa từng nói cho chúng tôi biết thân phận thật sự của cô ta. Làm sao chúng tôi biết cô ta là con gái của nhà họ Vân?”
Sắc mặt Hoắc lão gia càng thêm u ám khi phản bác lại.
Vân Khôn thật sự không ngờ Hoắc lão gia lại có thể vô sỉ đến mức này.
Team Hạt Tiêu
Nếu là trước đây, ông vẫn còn giữ chút kính trọng với một trưởng bối thương trường như Hoắc lão gia. Ít nhất, người của gia tộc danh giá như nhà họ Hoắc phải có chút khí chất, biết giữ thể diện.
Nhưng bây giờ thì khác. Hoắc lão gia thậm chí còn không buồn giả vờ là người biết điều nữa.
“Ha, lúc đầu tôi còn không đồng ý cho nó kết hôn, nhưng Vân Thanh lại yêu say đắm cậu ta. Tôi cũng nghĩ các người là gia tộc lớn, chắc sẽ đối xử tốt với con dâu. Tôi thật quá sai lầm!”
Vừa dứt lời, Tôn Lan đã hoảng hốt lên tiếng: “Khi nó ở nhà họ Hoắc, chúng tôi không hề ngược đãi nó. Hơn nữa, là nó đã nói dối chúng tôi, chúng tôi tức giận là đúng!”
Không ngược đãi sao?
Nghe đến đây, ngay cả thần tiên cũng muốn giáng sét đánh Tôn Lan c.h.ế.t tươi cho rồi.
Làm sao bà ta có thể trơ mặt nói ra những lời dối trá trắng trợn đến thế mà không biết xấu hổ như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-toi-thua-ke-mot-gia-tai-kech-xu/chuong-66.html.]
Sắc mặt Vân Khôn vô cùng u ám. Ông vừa định khiển trách thì Vân Thanh kéo tay áo ông, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Không ngược đãi sao? Chẳng lẽ trong nhà họ Hoắc, hút m.á.u người khác không phải là hành vi ngược đãi? Được thôi, cứ cho là tôi đáng bị vậy. Tôi đã gả vào nhà họ Hoắc một cách khiêm nhường nên bị đối xử như một ngân hàng m.á.u di động là đúng rồi. Tôi từng nghĩ sự chân thành của mình sẽ chạm được đến trái tim các người. Thật mù quáng, đúng là tôi nhìn nhầm người rồi. Nếu đến mức đó mà còn muốn bắt bẻ thì đừng trách tôi không khách khí. Những gì nhà họ Hoắc đã làm với tôi, tôi sẽ trả lại từng chút một.”
Vân Thanh mỉm cười, ánh mắt đầy chán ghét.
Gia đình này chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm!
Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm Vân Thanh, bị ánh mắt căm hận của cô làm cho sững sờ.
Trước kia, Vân Thanh luôn nhìn hắn bằng ánh mắt đầy yêu thương.
Khi đó, cô yêu hắn một cách vô điều kiện, dù hắn luôn lạnh nhạt với cô.
Chuyện xảy ra hôm nay đã đủ chấn động rồi. Hoắc Xuyên vẫn chưa thể hoàn hồn.
Người khác kinh ngạc vì Vân Thanh là đại tiểu thư nhà họ Vân.
Nhưng hắn thì kinh ngạc vì cô chính là con gái cưng của nhà họ Vân, người từng sẵn sàng giấu thân phận để gả vào nhà họ Hoắc vì hắn. Cô đã chịu khổ suốt ba năm.
Hoắc lão gia trừng mắt nhìn Tôn Lan. Tôn Lan sợ đến mức không dám thở mạnh.
Lúc này, Bạch Đình, người từ nãy đến giờ không dám hé lời bỗng bước ra. Dáng vẻ yếu đuối mong manh khiến người khác dễ mủi lòng.
Nước mắt lưng tròng, cô ta nói:
“Vân Thanh, xin lỗi về những chuyện trước đây. Tôi biết tôi đã dùng m.á.u của cô, cô hận tôi cũng đúng, nhưng mong cô đừng trách người nhà Hoắc gia. Tất cả là lỗi của tôi. Nếu họ biết cô là tiểu thư nhà họ Vân, Xuyên và ông nội sẽ không đối xử với cô như vậy đâu. Hãy nể tình cũ mà bỏ qua mọi chuyện, mong cô tha thứ cho họ.”
Vân Thanh liếc Bạch Đình bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, cô cười khẩy.
Đúng là nữ hoàng diễn xuất!
“Ba à, sao trong lễ kỷ niệm của nhà họ Vân lại có thứ rác rưởi lẻn vào vậy?”
Vân Thanh quay sang nhìn Vân Khôn, làm nũng hỏi.
Nếu Bạch Đình biết diễn thì cô cũng biết.
Bạch Đình không ngờ Vân Thanh lại nói thẳng như thế. Cô ta nhìn Hoắc Xuyên cầu cứu, nhưng ánh mắt Hoắc Xuyên vẫn chỉ dừng lại ở Vân Thanh. Hắn chưa từng nhìn cô ta lấy một lần.
Bạch Đình siết chặt nắm tay, cố chịu đựng sự im lặng đầy tra tấn.
Vân Khôn nhìn thấy kẻ tiểu tam này còn dám lên tiếng, cơn giận càng bốc lên cao. Ông lập tức gọi hai nhân viên an ninh, chỉ vào Bạch Đình đầy bất mãn:
“Mời cô gái này ra ngoài đi.”
“Rõ!”
Hai người liền bước đến bên Bạch Đình. “Tiểu thư, mời cô rời đi.”
“Cô ta mà cũng dám xuất hiện ở đây. Đúng là làm mất mặt nhà họ Vân mà, làm không khí ô nhiễm hết cả rồi!”
Lời của Vân Khôn cũng cay độc không kém. “Xem ra nhà họ Hoắc các người cũng phải thế nào mới chịu đựng được loại người như cô ta.”
Lời sỉ nhục ấy khiến mặt Bạch Đình lúc xanh lúc trắng.
Cô ta kéo tay áo Hoắc Xuyên, lắp bắp: “A… A Xuyên…”
Hoắc Xuyên nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô ta:
“Tài xế đang đợi ngoài kia, cô bảo ông ấy chở về đi.”
Ánh mắt Vân Thanh lóe lên sự ngạc nhiên.
Hoắc Xuyên mà cũng nỡ đối xử với Bạch Đình như vậy sao? Chẳng lẽ không sợ cô ta khóc lóc, la hét, rồi đòi tự sát sao?
Ha, nhưng giờ thì đã muộn rồi. Lẽ ra hắn nên dứt khoát từ lâu mới phải.
“Cút!”
Vân Khôn trừng mắt quát. Bạch Đình sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Cô ta nhìn quanh, nhưng chẳng ai đứng về phía mình. Đành phải nghiến răng rời đi để tránh mất mặt hơn.
“Chủ tịch Vân, hôn sự cũng đã chấm dứt. Cần gì phải làm mọi chuyện đến mức khó coi thế?”
Sau khi Bạch Đình rời đi, Hoắc lão gia lên tiếng, sắc mặt u ám nhìn Vân Khôn.
Vân Khôn mỉm cười:
“Hoắc lão gia, hình như chính nhà họ Hoắc các người gây chuyện trước mà? Nếu Hoắc lão gia thật lòng không muốn làm lớn chuyện, vậy lẽ ra ông nên ra mặt đính chính những tin đồn về Vân Thanh mới phải?
“Nếu ông cảm thấy không cần thiết thì tôi xem như nhà họ Hoắc không có thành ý. Nhà họ Vân sẽ chấm dứt hợp tác với nhà họ Hoắc, tôi nghĩ ông hiểu rõ hậu quả.”
Hoắc gia dĩ nhiên có thế lực, không sợ Vân gia, nhưng nếu Vân gia thực sự rút khỏi dự án hợp tác thì Hoắc gia sẽ phải bồi thường.
Đây không phải là món hời gì cho Hoắc gia cả.
Hoắc lão gia từng lăn lộn trên thương trường nên ông đương nhiên hiểu rõ hậu quả khôn lường.