Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-05-06 12:21:56
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ba lo là con không thích nên đã chuẩn bị thêm mấy bộ nữa, nhưng ba thấy bộ sapphire này là hợp với trang phục của con hôm nay nhất.”

 

Vân Khôn nhẹ nhàng cầm lấy sợi dây chuyền và cẩn thận đeo lên cổ cho Vân Thanh.

 

Chiếc cổ trắng ngần, thon dài như cổ thiên nga, khi kết hợp cùng dây chuyền sapphire lấp lánh khiến Vân Thanh càng thêm cao quý, tao nhã.

 

Tối nay, cô thực sự giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

 

Được bao người nâng niu, sủng ái.

 

Cô không còn là “người hầu” từng chịu đủ mọi uất ức trong nhà họ Hoắc nữa.

 

“Vân Vân!”

 

Hai tiếng gõ cửa vang lên. Cố Chi và Ái Tư đẩy cửa bước vào.

 

“Woa! Cậu đẹp quá trời đẹp luôn!”

 

Mắt Cố Chi mở to sửng sốt ngay khi nhìn thấy Vân Thanh.

 

Cô đã từng trầm trồ trước nhan sắc của Vân Thanh trong buổi biểu diễn hôm trước.

 

Nhưng không ngờ rằng, chỉ trong vài ngày, Vân Thanh lại càng lộng lẫy hơn nữa.

 

“Quả nhiên là phải mặc bộ này.”

Ái Tư ngắm nghía thiết kế của mình đầy hài lòng.

 

“Chào chú Vân!” Hai người mải khen mà suýt nữa quên chào hỏi, giờ mới vội vã lên tiếng. Sau đó, Cố Chi nói thêm: “Tụi con thấy nhà họ Hoắc đến rồi. Còn dắt theo cả Bạch Đình, cái con rắn độc đó nữa!”

 

Sắc mặt Vân Khôn lập tức trở nên khó coi. “Ha, nhà họ Hoắc đúng là không biết xấu hổ. Đến đúng lúc lắm. Để ta ra tiếp đón họ một phen.”

 

Nói xong, ông nhấc chân rời khỏi phòng hóa trang đầy khí thế.

 

Trong phòng giờ chỉ còn lại ba cô gái.

 

“Họ đưa Bạch Đình đến đây là muốn sỉ nhục cậu thêm một lần nữa đây mà. Nhưng mà giờ cô ta đến rồi thì hay lắm, có kịch hay để xem rồi.”

Cố Chi đầy mong đợi chờ cảnh “vả mặt” sắp diễn ra.

 

“Tớ còn sợ cô ta không đến. Muốn xem sắc mặt cô ta lúc ấy sẽ khó coi thế nào, chắc còn tệ hơn nuốt phải ruồi.”

Ái Tư bĩu môi, nghĩ tới bộ mặt giả tạo của Bạch Đình sau buổi biểu diễn là lại thấy ghê tởm.

 

“À đúng rồi, Diệp Chí đã đi dò hỏi giúp cậu. Lão già nhà họ Hoắc đã sắp xếp truyền thông, đang chờ cậu xuất hiện tối nay đấy. Tiêu đề bài báo còn soạn sẵn rồi: Vân Thanh không thể gả vào hào môn, bị khinh rẻ.”

 

“Tớ biết rồi.” Nghe lời Cố Chi nói, Vân Thanh mỉm cười.

 

Diệp Chí đã nói chuyện đó với cô từ sớm. Cô thật sự không ngờ Hoắc lão gia lại nhỏ nhen đến mức ấy, suốt ngày chỉ lo chen vào chuyện riêng tư của phụ nữ trẻ.

 

Đã ích kỷ lại còn tự xưng là xuất thân danh giá. Đúng là nực cười.

 

“Cố Chi, cậu đã giúp tớ gửi thiệp mời cho người đó chưa?”

 

Vân Thanh bỗng nhớ ra, liền hỏi.

 

Cố Chi gật đầu, cười rạng rỡ: “Tất nhiên là đưa rồi! Ông ta với ba tớ là bạn từ nhỏ. Tớ đích thân đến mời. Dù ông ta bình thường chẳng bao giờ thích dự mấy buổi tiệc tùng kiểu này, nhưng lần này thì không thể từ chối được. Tớ vừa mới đón tiếp ông ta xong, còn trò chuyện một chút nữa.”

 

Xem ra ông ta đã đến rồi.

 

Vân Thanh hoàn toàn yên tâm.

 

“Ai vậy? Ai vậy?” Ái Tư tò mò hỏi.

 

Cố Chi làm động tác im lặng, chớp chớp mắt: “Cứ đợi lát nữa xem kịch vui. Có khi lão già họ Hoắc tức đến ngất xỉu cũng nên.”

 

“Thôi, hai người ra ngoài chơi trước đi. Tớ vào nhà vệ sinh một chút. Gặp lại ở lễ khai mạc nhé.”

 

Giờ lễ khai mạc đã cận kề, cảm xúc trong lòng Vân Thanh cũng dâng trào.

 

Cố Chi và Ái Tư gật đầu rồi rời khỏi phòng thay đồ.

 

Vân Thanh chỉnh trang lại một chút rồi bước vào phòng vệ sinh.

 

Khi cô đang ở trong buồng thì vang lên một giọng nói quen thuộc.

 

“Hình như không thấy Vân Thanh đâu.”

 

Là giọng của Bạch Đình.

 

“Em cũng không thấy, nhưng loại tiện nhân đó thì xứng đáng gì mà xuất hiện ở nơi này chứ?” Hoắc Tịnh châm chọc: “Chắc giờ nhà họ Vân cũng muốn cắt đứt với chị ta rồi.”

 

Bạch Đình nghĩ tới chuỗi rắc rối mà Vân Thanh đã trải qua gần đây, khóe môi khẽ nhếch lên đắc ý.

 

“Chị không ngờ em lại đưa chị đến đây. Thật sự vẫn chưa quen cho lắm…”

Bạch Đình bắt đầu diễn kịch.

 

Vân Thanh cười khẩy.

 

“Chị tốt hơn cái ả Vân Thanh kia nhiều! Chị ta chỉ biết trèo cao, muốn làm phượng hoàng, nhưng gà thì mãi là gà thôi! Chị Bạch Đình, chị là bạn gái của anh em tối nay đó. Nếu chị ta mà thấy chị chắc tức c.h.ế.t mất!”

 

“Với lại, ông nội nói buổi tiệc này nhà họ Vân làm lớn như vậy cũng là để dứt tình với nó. Dù trước đó có kiêu ngạo ra sao thì hôm nay cũng sẽ rơi thê thảm! Chỉ cần chờ xem kịch hay thôi.”

 

Hoắc Tịnh cười ngạo nghễ. Cô ta đã tưởng tượng ra cảnh tượng hạ bệ đầy hả hê đang đến gần.

 

“Rầm!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-bi-phan-boi-toi-thua-ke-mot-gia-tai-kech-xu/chuong-64.html.]

Cánh cửa buồng vệ sinh bị đẩy mạnh khiến Hoắc Tịnh và Bạch Đình giật nảy mình.

 

Cả hai đồng loạt quay đầu lại nhìn, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng.

 

Vân Thanh chậm rãi bước ra, tay vẫn cầm váy dạ hội lấp lánh như dải ngân hà. Đôi môi đỏ quyến rũ cong lên nhẹ nhàng. Cô tiến tới bồn rửa như thể chưa có gì xảy ra, bình thản rửa tay.

 

“Trông các cô phấn khích khi thấy tôi quá nhỉ? Nhìn chằm chằm đến nỗi không chớp mắt luôn kìa.”

 

Vân Thanh ung dung soi mình trong gương. So với cô lúc này, cả Hoắc Tịnh và Bạch Đình trông thật nhợt nhạt và kém cỏi.

 

“Cô, sao cô lại ở đây?”

 

Bạch Đình cứ tưởng Vân Thanh sẽ không đến buổi tiệc tối nay, không ngờ lại đụng mặt ngay tại đây.

 

Hoắc Tịnh rõ ràng cũng không ngờ tới, nhưng nhanh chóng phản ứng. Cô ta hừ lạnh: “Ha, Vân Thanh, chịbđừng vội vui mừng. Chị tưởng nhà họ Vân sẽ giúp chị sao? Đừng có vùng vẫy nữa. Chị chỉ là món đồ cũ rách nát mà thôi!”

 

Nếu không vì sợ làm bẩn chiếc vòng tay sapphire đang đeo, Vân Thanh thật sự muốn cho Hoắc Tịnh một bạt tai.

 

Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Hoắc mà miệng lưỡi lại độc ác, khó nghe đến vậy.

 

Vân Thanh chỉ lắc nhẹ tay, vẩy khô nước, không nói thêm lời nào. Cô chỉ liếc hai người một cái đầy ẩn ý rồi bước đi.

 

Hoắc Tịnh nghiến răng nhìn bóng lưng của Vân Thanh.

 

Cô ta có thể nhìn ra được giá trị của bộ trang sức và chiếc váy mà Vân Thanh đang mặc.

 

Tại sao? Tại sao một ả tiện nhân lại có thể mặc đồ đẹp hơn cả cô ta?!

 

Nhưng, ngày tháng tốt đẹp của Vân Thanh sắp kết thúc rồi. Cứ xem như đây là lần kiêu ngạo cuối cùng của chị ta đi!

 

---

 

Trong sảnh tiệc, các thương gia đang trò chuyện, xã giao, cố gắng thiết lập mối quan hệ trong một dịp trọng đại thế này.

 

Tôn Lan đang bàn luận về bộ sưu tập trang sức mới của một thương hiệu cao cấp với vài quý bà thì Hoắc Tịnh vội chạy đến kéo bà sang một bên.

 

Team Hạt Tiêu

“Có chuyện gì vậy? Trông con như gặp ma vậy?” Tôn Lan cau mày khi thấy vẻ mặt thất thần của Hoắc Tịnh.

 

Hoắc Tịnh thì thầm: “Con với chị Bạch Đình vừa gặp Vân Thanh trong nhà vệ sinh đó!”

 

“Vân Thanh?!” Tôn Lan suýt nữa hét lên. “Sao nó lại ở đây?!”

 

“Con không biết. Con tưởng chị ta sẽ không đến chứ.” Hoắc Tịnh cũng thấy khó hiểu.

 

Tôn Lan suy nghĩ một lát rồi hừ lạnh: “Chắc con tiện nhân đó lại muốn nhân cơ hội gây chuyện với nhà họ Vân, đòi được gả vào nhà họ.”

 

“Lúc nãy ông nội con còn đang nói chuyện với giám đốc Vân. Lúc nhắc tới con nhỏ đó, sắc mặt ông Vân khó coi lắm!”

 

Tôn Lan đã đứng cạnh Hoắc lão gia lúc đó, bà ta đã tận mắt thấy vẻ mặt u ám của Vân Khôn.

 

Điều đó càng khiến bà ta tin chắc rằng Vân Thanh đến đây không được mời, và còn có ý định gây chuyện.

 

Nghe vậy, Hoắc Tịnh thấy rất hợp lý.

 

Một người như Vân Thanh, chắc chắn sẽ làm chuyện như vậy.

 

Nghĩ thế, cô ta thấy nhẹ lòng hơn.

 

Buổi tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, nhưng ánh mắt của các thành viên nhà họ Hoắc chưa lúc nào ngừng đảo quanh, tất cả đều đang tìm kiếm bóng dáng Vân Thanh.

 

 

“Xuyên, ăn trái cây đi.”

 

Bạch Đình thấy Hoắc Xuyên đang đảo mắt tìm kiếm liền đoán rằng hắn đang tìm Vân Thanh.

 

Cô ta nghiến răng, bước đến với một đĩa trái cây nhỏ. Cô ta cầm lấy một miếng táo và đưa cho Hoắc Xuyên.

 

Hoắc Xuyên cúi mắt nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.

 

Sau đó, hắn ngẩng đầu, hoàn toàn phớt lờ cô ta.

 

Bàn tay cầm miếng táo của Bạch Đình khựng lại giữa không trung, bầu không khí trở nên ngượng ngùng đến mức khiến người ta khó thở.

 

Kể từ khi cô ta về nước, Hoắc Xuyên luôn lạnh lùng với cô ta, không còn như xưa.

 

Hiếm lắm mới có dịp gặp lại hắn, muốn gần gũi một chút thì hắn lại từ chối thẳng thừng.

 

Tất cả đều là lỗi của Vân Thanh!

 

Bạch Đình căm hận Vân Thanh đến tận xương tủy, nhưng rồi nghĩ cô sắp rơi khỏi ngai vàng rồi.

 

Cô ta muốn tận mắt chứng kiến cảnh Vân Thanh bị khinh thường, bị đuổi khỏi nơi sang trọng này, bị đá khỏi nhà họ Vân!

 

Đúng lúc đó, ánh đèn chợt tắt bớt, nhạc nền cũng đột ngột dừng lại.

 

Dưới ánh đèn sân khấu rọi xuống, Vân Khôn bước lên bục chính với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

 

Ai cũng biết, giây phút quan trọng nhất trong buổi tiệc sắp đến. Truyền thông đồng loạt chuẩn bị máy quay, chờ Vân Khôn phát biểu.

 

“Chào mừng quý vị đến với lễ kỷ niệm thành lập tập đoàn Vân thị. Không có sự ủng hộ của mọi người, Vân thị đã không thể phát triển như ngày hôm nay. Tại đây, tôi xin nâng ly chúc sức khỏe tất cả quý vị.”

 

Vân Khôn nâng ly rượu, phong thái đĩnh đạc, khí thế đầy uy quyền.

 

Những lời này chỉ là khách sáo, nhưng ai cũng biết, gia tộc họ Vân có nền tảng sâu rộng, là gia tộc quyền thế mà không ai dám khinh thường.

Loading...